Tô Nam cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp đáp trả, đã bị ngắt lời.
"Cô Vương nói đúng, đừng nói gì đến chuyện hai người là chị em họ, chỉ riêng việc cả hai cùng đến làng Tiêu Gia để hỗ trợ là đã có duyên phận rồi. Trên đời này chẳng có chuyện gì không thể vượt qua, chỉ cần mỗi bên lùi một bước, mọi việc sẽ ổn thỏa."
"Theo tôi, Triệu Cúc Hoa, Tô Điềm Điềm, Tần Hiểu Lan chỉ cần xin lỗi cô, cô bỏ qua đi." Trưởng thôn Tiêu nhìn Tiêu Tĩnh vẫn đang đứng rụt rè từ khi công an đến, thở dài, vội vàng xen vào giải hòa.
Nếu không giải quyết ổn thỏa, Tiêu Tĩnh cũng có thể phải vào đồn, chuyện này sao được? Con trai cả và con dâu lớn của ông không phải sẽ tới làm loạn sao?
Dù sao bao nhiêu năm nay, hai vợ chồng họ cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Tĩnh, đúng là như con cưng mà nuôi lớn. Lần này nếu cô bị công an bắt ngay trước mắt ông, nhà chẳng phải sẽ náo loạn à?
Nghĩ thế, trưởng thôn Tiêu tiếp tục nói: "Bao nhiêu năm nay, khắp mười dặm tám phương này, chưa từng có ai bị bắt vào đồn vì chuyện như thế này. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nên nếu có thể giải quyết riêng, thì đừng làm lớn chuyện, mất mặt không chỉ mình các cô mà còn là cả làng."
Quả đúng là trưởng thôn, đức cao vọng trọng, nói năng mạch lạc, dường như từng lời đều nghĩ cho mọi người, nên vừa dứt lời, không ít người phụ họa theo.
Thậm chí có người còn bắt đầu chỉ trích Tô Nam không biết nghĩ đến đại cục, làm việc quá ích kỷ, bị nói vài câu xấu sau lưng mà đã làm lớn chuyện, ai mà chưa từng bị nói xấu? Chỉ có cô là làm quá đến mức báo công an.
Thấy vậy, Tô Điềm Điềm giấu mặt vào cánh tay, trong bóng tối nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Chiêu này là học từ cô đấy, Tô Nam à, giả bộ yếu đuối ai mà chẳng biết? Lần này xem cô làm sao đây?
Nhìn thấy tâm trạng dân làng càng lúc càng kích động, Tô Nam cứng họng không nói nên lời, suy cho cùng những lời đồn đại không làm tổn thương đến họ, nên việc bảo cô tha thứ nghe qua thật nhẹ nhàng.
Họ là người ngoài cuộc, hay nói đúng hơn là một trong những kẻ tham gia bạo lực ngôn từ, vậy mà vẫn dõng dạc chỉ trích cô, nạn nhân, thật là nực cười và đáng ghét.
"Mất mặt không phải là tôi, mà là các người, những kẻ đứng ở đỉnh cao đạo đức dạy người khác phải làm gì. Nếu hôm nay người bị đồn đại là con gái, cháu gái nhà các người, liệu các người có nói như thế này không? Liệu các người có bảo người thân tha thứ cho kẻ gây hại không? Chắc hẳn là muốn băm vằm kẻ đó ra mất."
"Nếu các người không làm được, thì đừng ở đây khuyên tôi phải tha thứ, cũng đừng nói gì đến người trong cùng làng thì cùng vinh cùng nhục. Biết hôm nay sẽ thế này, sao lúc trước không kiềm chế lại? Nếu không quản được miệng mình thì câm miệng lại, chẳng ai ép các người phải nói xấu sau lưng người khác."
"Không biết rõ toàn bộ sự việc thì đừng khuyên người khác nên làm người tốt, tôi có lương tâm hay không thì liên quan gì đến các người. Các người có biết lời đồn đại như con d.a.o g.i.ế.c người không? Tôi tâm lý tốt nên mới có thể bình an ngồi đây, nếu đổi lại là người tâm lý yếu hơn, có khi đã nhảy sông rồi."
"Chắc các người chưa quên nữ thanh niên trí thức năm ngoái bị các người ép đến c.h.ế.t đâu nhỉ?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.
Chuyện này là điều cấm kỵ mà dân làng Tiêu Gia không muốn nhắc lại, dù cuối cùng không đi đến đâu, nhưng vẫn để lại một vết thương lớn trong lòng mọi người.