“Chứ còn gì nữa, chúng ta mau đi nhanh, tranh thủ hôm nay lên thành phố lấy tiền.” Chung Tiểu Điệp vừa nghĩ đến năm đồng bạc, tim đã đập thình thịch.
Cả hai bước nhanh hơn, chẳng bao lâu đã đến chỗ mà trước đây họ chôn hộp kem tuyết. Họ nhìn quanh, thấy không có ai, nên lấy cành cây bắt đầu bới lớp lá khô phủ lên trên rồi đào đất.
Đất ở đây vừa mới bị xới lên ngày hôm qua, màu đất vẫn còn tươi, nổi bật giữa vùng đất khô cằn xung quanh.
Dương Phượng lấy hộp kem tuyết ra, không ngại bẩn mà trực tiếp dùng tay áo lau sạch rồi cẩn thận mở nắp. Thấy lớp kem trắng bên trong không bị ảnh hưởng gì, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dù sao cũng định bán lấy tiền rồi, chúng ta bôi hết chỗ còn lại đi, không nên lãng phí.” Chung Tiểu Điệp tham lam nhìn hộp kem, tay vô thức chạm vào làn da mịn màng sau khi bôi loại kem này.
Nghe vậy, Dương Phượng tán thành gật đầu, liền lấy một ít kem trắng bôi lên mặt.
Thấy vậy, Chung Tiểu Điệp xót xa nói: “Ôi trời, để lại cho tôi chút chứ, sao cô bôi nhiều thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT