Chung Tiểu Điệp hồi tưởng lại, quả thật Tô Nam chưa bao giờ trực tiếp nói rằng Lưu Ngọc họ đã chết, mà chỉ là do những người xung quanh tự suy đoán.
“Chúng tôi không g.i.ế.c người, cảnh sát không thể chỉ nghe lời họ mà bỏ qua lời chúng tôi được!” Chung Tiểu Điệp nắm lấy quần của Trần Minh, vừa khóc vừa gào thét.
“Tô Nam, chúng ta đâu có thù oán gì, tại sao cô lại giúp Lưu Ngọc hại tôi? Rõ ràng là hai người họ làm chuyện xấu trong bụi cỏ, chúng tôi chỉ vô tình thấy nên họ mới hoảng sợ ngã xuống sông.”
Chung Tiểu Điệp lớn tiếng biện minh, giọng điệu đanh thép, nếu không biết sự thật, có lẽ sẽ tin vào những lời nói dối này.
“Không thù không oán? Vậy hộp kem tuyết này chẳng phải cô đã ăn trộm của tôi sao?” Tô Nam bước tới nhặt chiếc hộp từ dưới đất, ngửi qua một chút rồi khẳng định đây chính là loại kem cao cấp của mình.
Chung Tiểu Điệp đảo mắt, rồi lại hét lên: “Cô dựa vào đâu mà nói đây là của cô? Rõ ràng là mẹ Dương Phượng mua từ quê gửi lên cho cô ấy mà.”
Nói xong, cô ta còn đá Dương Phượng một cái. Dương Phượng như bừng tỉnh, vội gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, mẹ tôi gửi lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play