Thiếu niên ấy dung mạo tinh xảo, làn da trắng như sứ, vận trên mình một thân trường sam tím viền chỉ bạc. Hắn nghiêng đầu, bàn chân đặt lên thân cây, dáng ngồi tựa như một con mèo rừng đang nhàn nhã nhìn xuống. Chiếc khóa trường mệnh nhỏ xinh nơi cổ theo cử động mà khẽ đung đưa, phản chiếu ánh nắng, chớp lóe từng tia sáng nơi vạt áo.
Mới vừa rồi trong mộng còn coi nàng như loài sâu kiến, giờ phút này lại thiên chân vô tà, dùng cành cây nho nhỏ mà trêu chọc người đang thiếp ngủ dưới tán lá.
Chiêu Tuyết khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
“Chơi đủ rồi sao?”
“…”
Thiếu niên thản nhiên không đáp, nhẹ như yến lướt từ trên cây mà xuống, mũi chân khẽ điểm đất, động tác ung dung đi tới trước mặt Chiêu Tuyết. Cùng hắn nhảy xuống còn có một con mèo đen tuyền, bốn móng vuốt trắng như tuyết, nhẹ nhàng luồn qua cành lá, rồi phóng vào lòng Chiêu Tuyết một cách chính xác.
Chiêu Tuyết tâm tình khẽ dịu lại, nhẹ giọng gọi:
“Đạp Tuyết.”
Đạp Tuyết dụi đầu vào lòng bàn tay nàng, vành tai khẽ động, cái đuôi quấn một vòng, thoải mái cuộn tròn trong khuỷu tay nàng mà nghỉ ngơi.
“Ta đoán ngươi muốn gặp nó.”
Thiếu niên kia như một dã thú sinh trưởng nơi núi rừng, quanh thân mang theo khí chất hoang dã, tự do, không hề chịu bất kỳ quy tắc nào trói buộc.
Chiêu Tuyết liếc hắn một cái, mắt hiện vài phần suy tư.
Quý Tuyết Thọ, một trong bốn vị nam chính trong sách.
Hắn là con út của thế gia họ Quý, từ nhỏ đã là đứa trẻ được cưng chiều nhất trong nhà. Cũng giống như nàng, Quý Tuyết Thọ sinh ra vốn mang bệnh tật trong người, chẳng khác gì một ấm sắc thuốc di động. Chính vì vậy, dù có thiên phú tu đạo hiếm thấy, Quý gia cũng không nỡ sớm đưa hắn nhập môn tu tiên, mà giữ hắn lại trong nhà nhiều năm để điều dưỡng thân thể.
Hắn sinh vào đầu xuân, ngày tuyết phủ đầy trời. Mẫu thân vì vậy đặt tên là “Tuyết Thọ”, mong con đời này hưởng phúc trạch, bình an sống lâu.
Quý Tuyết Thọ thuở nhỏ ít lời, khép kín, không ưa giao du. Việc hắn làm thường nhất là trèo tường đến Thẩm gia, cùng Chiêu Tuyết hóng gió, chơi cờ. Khi thì nhờ nàng giúp giấu thuốc, lúc lại cùng nàng nghe trưởng bối răn dạy dài dòng.
Hai người coi như “đồng khổ cộng hoạn” suốt nhiều năm, cũng có thể tính là tình thâm nghĩa trọng. Bởi vậy, trong mộng kia, ánh mắt lạnh lùng ấy mới khiến lòng nàng đau như xé.
Chiêu Tuyết khẽ điểm mở bảng “nhắc nhở nam chính”.
Nếu nói hiện tại hắn là một con mèo đang thong thả giương mắt nhìn nàng, thì trong giấc mộng kia, hắn chính là dã thú u linh, lặng lẽ mà vồ mồi.
Tuy hiện tại mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng cảm giác hãi hùng từ cơn mộng kia vẫn chưa rút khỏi đáy lòng nàng.
Nàng thu lại suy nghĩ, hỏi:
“Hôm nay Chiêu Dương về, sao ngươi không đến gặp tỷ ấy?”
“Quá nhiều người.”
Quý Tuyết Thọ vẫn ít lời như thường. Từ trước đến nay, hắn vốn không ưa dài dòng, nói hai chữ thì tuyệt không thốt đến chữ thứ ba.
Chiêu Tuyết liếc mắt:
“Vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ chỉ mang Đạp Tuyết đến gặp ta thôi?”
Nàng cúi đầu, khẽ gãi gãi cằm con mèo đen đang lim dim.
Quý Tuyết Thọ im lặng một lúc, mới đáp:
“Dẫn ngươi về tiệc.”
Ánh mắt hắn đảo qua Đạp Tuyết một cái.
Chiêu Tuyết híp mắt, hỏi ngược lại:
“Phu nhân sai ngươi tới?”
“Ừ.”
Chiêu Tuyết xoay mặt sang hướng khác, gối đầu lên đầu gối, ôm lấy hai chân mình, giọng mang theo chút bất mãn:
“Ta không muốn về.”
Hừ nhẹ một tiếng, nàng buồn buồn nói:
“…… Nhiều người.”
Đợi một lát, thiếu niên không rời đi, mà chỉ phủi nhẹ vạt áo, rồi ngồi xuống bên cạnh Chiêu Tuyết. Hai người sóng vai, thân ảnh cùng chìm vào trong bóng râm.
“...Ngươi không quay về sao?”
“Ta ở lại đây.”
“Mẫu thân ngươi sẽ không giận sao? Bà vốn không thích ngươi đến tìm ta chơi.”
“Không sao cả.”
Quý Tuyết Thọ hơi nghiêng đầu, tựa má lên đầu gối, mái tóc bên tai lòa xòa theo gió đong đưa nhẹ nhàng. Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Ta chỉ muốn ở bên ngươi một lát thôi.”
Chiêu Tuyết sững người, nhìn vào mắt thiếu niên, trong khoảnh khắc như trùng khớp với đôi mắt trong cơn mộng đêm nào.
—— “Tránh ra.” Hắn đã từng nói vậy trong giấc mơ.
Lời nói ngắn gọn, không nghe ra cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm và vô cảm như loài bò sát lạnh lùng.
Khi ấy, trong mắt hắn... không hề có nàng.
Chiêu Tuyết bỗng cảm thấy hô hấp nghẹn lại, trong ngực như có gì đó sụp xuống, âm ỉ mà đau nhói.
Nàng siết chặt vạt áo trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Con "Đạp Tuyết" trong lòng nàng như cảm nhận được tâm tình chủ nhân, khe khẽ cất tiếng kêu khò khè trong cổ họng.
“Ta hiểu rõ thân phận mình.”
Tiếng nói của thiếu nữ khẽ vang lên, “Ngươi đến tìm ta… thật ra là vì Đại tỷ, đúng không?”
Quý Tuyết Thọ thoáng khựng lại.