Chiêu Tuyết khép hờ mi mắt, ho khẽ mấy tiếng.

Nàng bình tâm suy xét, căn bản không tin lời cái gọi là "Chết giả" của hệ thống kia.

Nàng tám chín phần là thật sự sẽ chết.

Tại tu chân giới, nơi kẻ người người sống mấy trăm tuổi, Chiêu Tuyết thân thể bệnh nhược, yếu ớt chẳng khác gì "yểu mệnh". Ngay cả tuổi thọ người phàm cũng khó mà đạt tới.

Thế nhưng, chính nàng lại là người duy nhất trong gia tộc sống sót trong sách.

Tuy sách không nói rõ, nhưng Chiêu Tuyết biết rời khỏi sự che chở của gia tộc, chỉ e cũng là đường cùng lối tận.

Không tiếp nhận nhiệm vụ, Thẩm gia tất diệt, nàng cũng khó tránh khỏi kết cục vong mệnh. Nếu tiếp nhận nhiệm vụ, lại còn giữ được một tia sinh cơ.

… Nếu muốn sống tiếp, nàng chỉ có thể thuận theo an bài của hệ thống. Dù sao cả đời nàng, cũng đã quen bị người khác định đoạt.

Chiêu Tuyết đưa tay che miệng, kịch liệt ho khan, nơi cổ họng lờ mờ dâng lên vị tanh của máu.

Nàng cuộn thân thể lại, bàn tay siết chặt, cuối cùng cứ thế nặng nề mà thiếp đi.

--

Sáng hôm sau, hệ thống nhiệm vụ vang lên, đánh thức nàng khỏi giấc ngủ.

Chiêu Tuyết lim dim bò dậy, tay khẽ dụi mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Trong phủ, tiếng cười nói rộn rã, nha hoàn hồ hởi báo tin:
“Hôm nay Đại tiểu thư sẽ trở về, mọi người mau chóng sửa soạn cho đâu vào đấy!”

Chiêu Tuyết bị người kéo đi rửa mặt chải đầu, bận rộn đến tận trưa. Đúng lúc ấy, trước mắt nàng lại hiện lên một hàng chữ nhắc nhở: 【Sự kiện trọng yếu】.

Nàng bực bội tắt đi, rồi lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan mình trong gương.

Bởi vì chỉ là được nhặt về, nàng chẳng hề có nửa phần tương tự với hai tỷ muội Chiêu Dương và Chiêu Lam.

Nàng quả thật xinh đẹp, nước da tái nhợt, cằm nhỏ thanh tú, đuôi mắt hơi rũ xuống như mang nét u sầu vô cớ, ánh mắt trong veo như suối lạnh, ngũ quan tinh xảo như họa. Dù là ở Tu chân giới, nơi mỹ nhân nhiều như lá rừng, nàng cũng chẳng hề kém cạnh.

Thế nhưng, ngoại trừ diện mạo, nàng chẳng có lấy một sở trường đáng kể.

Sau khi chải đầu rửa mặt, ăn qua điểm tâm, Chiêu Tuyết bước vào chính sảnh chờ Chiêu Dương hồi phủ.

Chiêu Lam lúc này đang thân mật trò chuyện cùng mẫu thân, tình thâm như mẹ con ruột thịt. Là nữ chính của tiểu thuyết, Chiêu Lam dễ dàng thu hút ánh nhìn và thiện cảm của tất thảy mọi người xung quanh.

Chiêu Tuyết xoay mặt đi, cảm thấy không khí trong phủ dường như có phần ngột ngạt. Nàng đứng dậy, lặng lẽ bước ra ven hồ hít thở.

Theo kịch bản hôm nay, Chiêu Dương và vị sư huynh kia sẽ từ Tàng Kiếm Tông trở về. Hai người vốn định xuống núi hàng yêu trừ ma, nên trước khi rời đi, sẽ trở về thăm nhà, chào hỏi trưởng bối.

Lần cuối nàng về nhà cũng là từ rất nhiều năm trước. Khi ấy, cả nhà ai nấy đều nhớ nàng, bầu không khí tràn ngập hân hoan.

Cùng lúc đó, vị sư thúc đi cùng Chiêu Dương vô tình phát hiện thiên phú xuất chúng của Chiêu Lam, người đang tu luyện ở nhà. Dưới lời tiến cử của Chiêu Dương, Chiêu Lam cũng sẽ theo cùng rèn luyện.

Nói trắng ra, trong toàn bộ câu chuyện này chẳng có lấy một phân đoạn nào dành cho Chiêu Tuyết. Dù ở nhà hay trong mạch truyện, nàng cũng chỉ là một người vô hình, có cũng được, không có cũng chẳng ai nhận ra. Nếu nàng bỗng nhiên biến mất, e rằng cũng chẳng một ai mảy may phát giác.

Huống chi, nàng chẳng hề muốn tham dự yến tiệc tối nay.

Chiêu Tuyết ngồi dưới gốc cây ven hồ, gió sớm khẽ lướt qua mặt, mang theo một chút dễ chịu hiếm hoi. Thiếu ngủ cả đêm, mí mắt bắt đầu nặng trĩu. Không hay biết, nàng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

E là vì cốt truyện bệnh trạng ảnh hưởng quá sâu, trong mộng, nàng lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng địa ngục kinh hoàng kia.

Ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt nơi phố chợ, mặt đất bị nung đến nứt nẻ, cháy đen từng khe rãnh sâu hoắm. Khói dày cuồn cuộn, sinh cơ đoạn tuyệt, người và vật từng quen thuộc, đều bị thiêu thành một nắm tro bụi trong biển lửa dữ dội.

Chiêu Tuyết thở hồng hộc, lảo đảo xuyên qua kiến trúc đã đổ sụp, chật vật tránh né từng mảng ngói đá đổ xuống.

Một trận gió bất ngờ lướt qua, mang theo mùi dược liệu chua cay cùng vị cam thảo thanh thanh, nhưng lại ẩn chứa mùi máu tanh xa lạ và đầy rợn rùng. Thần trí Chiêu Tuyết khẽ chấn động, bước chân loạng choạng ngã sấp xuống nền đất, lòng bàn tay bị mảnh ngói cứa vào, máu tươi chảy ròng ròng.

Cơn gió kia lướt sát bên nàng.

Trong ánh sáng chói lòa, Chiêu Tuyết ngẩng đầu lên—và nàng trông thấy thiếu niên ấy.

Gương mặt quen thuộc, đôi mắt giống loài mèo xinh đẹp và sáng rõ, tóc dài màu đen hơi uốn đuôi, được cột thành bím sau tai, nơi cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh màu bạc, áo vạt tím viền chỉ sắc bén.

Hắn bước qua những mảnh ngói vỡ, từ trên cao cúi đầu nhìn nàng.

Là gương mặt nàng quen thuộc nhưng vẻ mặt lại xa lạ đến lạnh lẽo.

Hắn nhìn nàng như nhìn một người dưng chưa từng gặp gỡ, một kẻ không đáng để bận tâm, càng không xứng nhận lấy chút lòng thương hại nào.

Chiêu Tuyết cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt. Nàng há miệng định gọi tên hắn—

“Tuyết Thọ…”

Nhưng không thốt nên lời. Trong mộng, con người vốn chẳng thể cất tiếng gọi nhau.

Thiếu niên ấy chỉ thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, cũng chẳng buồn dừng bước, vạt áo tím khuất dần khỏi tầm mắt nàng.

Cảm giác áp bức đáng sợ kia biến mất. Chiêu Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc từng hơi, đôi mắt mở lớn nhìn trân trối.

Tỉnh dậy từ cơn mộng.

Ánh mặt trời gay gắt buổi trưa chiếu rọi. Sau lưng nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Vẻ mặt lạnh lùng kia vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức, ánh mắt hắn như một mũi kim, đâm thẳng vào lòng nàng mà chẳng chút khoan dung.

Chưa kịp hoàn hồn, một nhánh cây con cuốn thành vòng từ trên đầu rơi xuống, đập nhẹ vào trán nàng.

Rồi nhánh thứ hai, thứ ba cũng nối gót mà rơi, bật nhảy trên mái tóc, chạm vào má nàng. Hương thơm tươi mát từ những nhánh non, quyện cùng mùi dược thảo chua chát nàng từng quen, nhẹ nhàng len vào khoang mũi.

Chiêu Tuyết đưa tay lau mồ hôi, ngẩng đầu lên.

Hơi nheo mắt lại, xuyên qua tán cây xanh rậm rạp, nàng trông thấy một màu tím quen thuộc, và đôi mắt từng hiện lên trong mộng kia.

Tim nàng bất chợt run rẩy, chợt hiểu ra

Nơi này… không phải mộng.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, giữa những nhánh cây đan xen, một thiếu niên đang ngồi, tuổi tác chưa chín, gương mặt như tranh khắc kia đang nhìn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play