Khi châm kim, nhờ có thuốc tê nên Tiểu Bảo không chịu đau đớn quá nhiều, chỉ đổ mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả giường.

Thuốc tê tan hết, các khớp ngứa ngáy khó chịu, nhưng so với cơn đau “băng lửa song hành” trước đây thì dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Bảo nảy ra ý, hỏi Khuyết Tư Minh rằng sau này mỗi lần tái phát có thể dùng thuốc tê được không.
Khuyết Tư Minh vừa dùng thứ thuốc khử trùng hăng hắc mà lau sạch mọi chỗ Tiểu Bảo chạm vào, vừa bĩu môi khinh khỉnh: “Làm vậy, so với việc thành phế nhân thì ngươi sẽ thành kẻ ngốc trước đấy.”
 Y ngừng lại một chút, rồi lại bổ sung: “Mà thật ra… kết quả cũng chẳng khác nhau mấy.”
Tiểu Bảo bị chặn lời, đỏ bừng cả mặt. Rõ ràng cảm nhận được Khuyết Tư Minh chẳng coi mình ra gì. Nếu là trước kia, chỉ cần không vừa ý một chút hắn đã nhảy dựng lên; chuyện lớn thế này, hẳn đã đập tung mái nhà. Nhưng giờ hắn đã điềm tĩnh hơn, nhất là khi mạng sống nằm trong tay đối phương, hắn chẳng có vốn liếng gì để chống lại.
Thuốc tê hết nhưng đầu óc Tiểu Bảo vẫn mơ màng, người khó chịu vô cùng. Tô Dận dứt khoát điểm huyệt ngủ cho hắn nghỉ ngơi, rồi ngẩng lên, trừng Khuyết Tư Minh: “Ta biết gọi ngươi từ Miêu Cương đến đây khiến ngươi bực mình, nhưng chính ngươi đã nói là nợ ta, thì hãy trả cho xong đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play