Bạch Thủy thấy Tiền thị có ý muốn rút lui, liền thuận thế mượn lời gõ vào Cố Thiết Thành:
“Thôn trưởng, vãn bối có một câu… không biết nên nói hay không.”
“Cứ nói, không ngại.” Cố Thiết Thành phất tay, ra hiệu hắn tiếp lời.
“Mỗi lần Triều Dương gia dâng phụng dưỡng phí hằng tháng cho lão nhân gia, mỗi lần đều sinh ra một trận cãi vã. Tình thân dẫu sâu nặng đến đâu, cũng khó tránh bị bạc tiền bào mòn đến chẳng còn lại bao nhiêu.” Bạch Thủy ra vẻ khó xử, rồi chậm rãi nói thêm, “Chi bằng… mỗi tháng đem bạc giao cả cho thôn trưởng xử lý, không biết ngài thấy thế nào?”
Nghe vậy, chân mày vốn nhíu chặt của Cố Thiết Thành lập tức giãn ra, trong lòng thầm tính toán. Quả thật như vậy có thể giúp muội muội mình bớt chịu cảnh bị ác bà bà làm khó. Ông gật đầu dứt khoát:
“Cách này cũng hay. Ta tuy bận việc, nhưng miễn được cảnh tranh cãi thì càng tốt.”
Tiền thị nghe xong, trong lòng lập tức rét lạnh. Nếu phụng dưỡng phí mỗi tháng đều vào tay thôn trưởng, sau này nàng còn cớ gì tìm đến con thứ hai mà “rút bớt” được? Nghĩ vậy, bà vội vàng lôi khăn tay ra, khóc lóc ỉ ôi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play