May thay, hắn vốn là kẻ không để tâm đến ánh mắt người đời. Bao lời bàn tán, thị phi cũng chỉ như gió thoảng bên tai. Đang mỉm cười định rời đi, nào ngờ một câu đồn đãi lại vô tình lọt vào tai.
“Ta nói rồi mà, nhà lão Lư chẳng phải thứ tốt lành gì. Ngươi xem Vương Chiêu Đệ kia, mỏ chuột tai khỉ, tướng mạo hệt như kẻ gieo hoạ.” Bên giếng, một phụ nhân vừa chà rửa chậu gỗ vừa lắm điều. “Nghe nói trước kia ỷ thế bắt nạt Lư Nhị bán con, giờ tới mùa gặt lại sang đòi lương thực. Không cho thì dẫn cả bà cụ sang khóc lóc, ầm ĩ. Ai mà chịu nổi?”
“Phải đó, phải đó, nghe đâu Lư Nhị tức giận bỏ nhà đi. Chẳng biết giờ ra sao, thật là số khổ.” Một phụ nhân trung niên thêm dầu vào lửa, giọng bỗ bã không chút kiêng dè.
Bạch Thuỷ thính tai nhưng nghe xong cũng chẳng mấy bận tâm. Dẫu sao chuyện ấy không liên quan gì tới hắn và Lư Ngư. Kẻ muốn cho thì cho, kẻ muốn nhận thì nhận, hắn đâu can thiệp được.
Về đến nhà, Bạch Thuỷ vẫn thuật lại nguyên vẹn những gì mình nghe được, xem như một cách tôn trọng Lư Ngư. Mà Lư Ngư cũng chẳng khác mọi ngày — rửa chén xong, liền nhóm lửa nấu nước, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, rồi không nói thêm lời nào.
Bạch Thuỷ vốn quen với tính ấy nên cũng không nghĩ nhiều. Như thường lệ, hắn ra ngoài luyện quyền, hóng gió thu, đến khi màn đêm buông xuống, gió thu thêm lạnh mới quay về phòng.
Bước chân vào phòng, Bạch Thuỷ liền thấy hối hận. Trước mắt là Lư Ngư, thân thể trần trụi, chậm rãi lau khô làn da.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play