Tất thảy đều bị cái tát bất ngờ ấy dọa sững người. Trong thính đường rộng lớn phút chốc tĩnh lặng như tờ.
Lưu di nương sắc mặt u buồn, ánh mắt đượm vẻ thất vọng. Ngay cả Thẩm phu nhân cũng nhất thời chưa kịp hoàn hồn để trách mắng nàng ta vì vượt quyền dạy dỗ Thẩm Ngân Thu.
Giữa không gian nín lặng, Lưu di nương che miệng, đôi mắt hoe đỏ ngân ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương khiến người ta không đành lòng. Nàng nghẹn ngào hướng về phía Thẩm lão gia, lệ rơi không ngừng:
— Lão gia... tất cả đều là lỗi của thiếp... Là thiếp không biết dạy dỗ con bé...
Bộ dáng mềm yếu đẫm lệ kia khiến cơn giận trong lòng Thẩm tương nguôi ngoai. Trước mặt bao người, ông đưa tay kéo Lưu di nương vào lòng, dịu giọng an ủi:
— Không thể trách nàng. Ngân Thu từ nhỏ đã không lớn lên bên cạnh nàng, việc quản giáo vốn dĩ là trách nhiệm của chủ mẫu. Nàng đừng khổ sở nữa.
Thẩm phu nhân nghe vậy, mắt mở to tức thì, trong lòng giận đến phát run. Cái gì gọi là “việc quản giáo là của chủ mẫu”? Chuyện này lại đổ lên đầu nàng sao?
Thẩm lão thái phu nhân đang ngồi một bên, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng tái xanh khi thấy nhi tử yêu quý ôm ấp Lưu thị trước bao người. Trước mắt bà vụt qua một trận đen kịt, suýt thì ngất.
Ma ma thân cận bên cạnh vội thì thầm trấn an:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT