Thảo dược cần được phơi cho ráo hơi nước rồi mới có thể mang lên trấn trên bán lấy tiền. Điền La chờ toàn bộ thảo dược đều được phơi khô xong xuôi, liền chuẩn bị mang theo Đào Nguyên cùng lên trấn. Vừa nghe nói sắp được lên trấn, Đào Nguyên không khỏi phấn khởi lạ thường. Mãi đến khi bị Điền La liên tục hỏi han gặng hỏi, hắn mới ngượng ngùng nói ra nguyên do.
Thì ra Đào Nguyên từ nhỏ đã lớn lên trong núi, hằng ngày ngoài việc lên núi săn thú hái rau thì rất hiếm khi xuống núi, càng chưa từng bước chân tới trấn trên. Khi còn bé, thi thoảng chỉ nghe đám trẻ trong thôn kể vài chuyện bên ngoài, lớn lên rồi nếu có dịp theo Đào Đại Tráng lên trấn thì cũng chỉ là giúp khuân vác đồ đạc, vận chuyển gỗ về nhà, làm xong liền phải vội vã quay về, căn bản không có thời gian dạo chơi.
“Lần này hai ta bán xong thảo dược rồi cứ thong thả mà dạo quanh trấn, tìm việc cũng cần đi khắp nơi, lúc đó đừng ngại mệt mỏi.” Điền La đi phía trước, bộ dáng thảnh thơi như không có chuyện gì, hoàn toàn không thấy được sau lưng Đào Nguyên đang vui mừng đến mức ánh mắt long lanh.
Muốn lên trấn thì tất nhiên phải có xe lừa. Nếu cứ cắm đầu đi bộ, e rằng đến nơi thì cũng đã gần trưa, không kịp ăn uống gì. Nhà Điền La không có xe, nhưng dì hai của hắn có nuôi một con lừa nhỏ đen nhánh, khỏe mạnh, dượng hai Triệu Lão Thật lại là người thành thật dễ tính, sủng thê đến tận xương tủy, nên mượn xe cũng không phải chuyện khó.
Điền La dẫn Đào Nguyên đến nhà a di La Anh, lúc này La Anh và Triệu Lão Thật đang ăn sáng cùng nhau. Mấy năm trước, La Anh đã thuyết phục Triệu Lão Thật phân gia riêng, phụ mẫu của Triệu gia đều do đại ca Triệu Nhân Nghĩa dưỡng lão, thỉnh thoảng mới ghé thăm một chuyến. La Anh vốn là người giỏi quán xuyến, tính tình mạnh mẽ. Hơn nữa Triệu Lão Thật lại hết lòng yêu thương nàng, bởi vậy nàng chưa từng chịu uất ức gì.
La Anh thấy Điền La liền cười niềm nở đón vào chính phòng: “La Nhi ăn sáng chưa? A di vừa mới hấp mấy cái bánh bao cải tề, lại đây nếm thử cùng Nguyên ca đi.”
“Dạ thôi a di, buổi sáng con với Đào Nguyên đã dùng cơm rồi.” Điền La vội vàng từ chối. Thấy một nhà ba người ngồi quây quần ăn sáng, cảnh tượng ấm áp thân thiết ấy khiến lòng Điền La dâng lên cảm giác khát khao khó tả. Nhưng rất nhanh hắn đã thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, nói tiếp: “Con với Đào Nguyên tới là để mượn xe lừa ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play