Phòng ở của Điền La là nhà đất mái tranh, nhiều năm không được tu sửa, chỉ cần mưa một chút là dột, nếu mưa lớn thì càng không chịu nổi. Đêm qua mưa tầm tã, mãi chẳng ngớt, trong phòng từng hồi tí tách, đến cả giường sưởi chỗ Đào Nguyên nằm cũng chẳng tránh được.
Ngay từ khi trời bắt đầu đổ mưa, Điền La và Đào Nguyên đã vội dậy, đem hết thảy những thứ trong nhà có thể đựng nước ra dùng. Nóc nhà thủng chỗ này chỗ kia, nếu muốn trèo lên vá lại thì chỉ phí công, bởi căn bản chẳng có vật liệu gì đủ để che đậy cho kín. Bọn họ chỉ đành dùng thau, nồi, gáo... tất cả thứ gì chứa được nước đều đem ra hứng. Thậm chí đến cả cái chén mẻ cũng không buông tha.
Điền La nhìn chiếc chén mẻ đặt trên giường sưởi đang hứng nước, không nhịn được cảm thán:
“Cái phòng này không sửa không được. Ngày mai ta lên núi đào ít dược liệu, chờ xem ngày lành rồi đến Nhân Nghĩa y quán một chuyến.”
Y sợ chính mình đắp chăn bị nước dột làm ướt mất sẽ liên lụy đến Đào Nguyên, bèn rút chăn mình đang đắp qua phía Đào Nguyên, trong lòng âm thầm cân nhắc tính toán.
“Đào Nguyên, chỗ ngươi nằm kia dột nhiều quá, không ngủ được thì sang đây, nằm sát lại gần ta một chút, đỡ bị dột.” Điền La thấy Đào Nguyên xuất thần, tưởng cậu đang lo lắng chuyện chăn đệm, lại nói thêm, “Hai ta chịu khổ một đêm thôi mà.”
Ngày thường tuy hai người vẫn ngủ cùng một giường sưởi, nhưng giữa họ luôn giữ một khoảng cách, chưa từng thực sự gần gũi. Lần này Đào Nguyên không từ chối lời đề nghị của y, không nói gì, chỉ lặng lẽ dời đệm chăn lại gần bên Điền La, lặng yên nằm xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT