“Vậy thì…” Đào Nguyên càng nghĩ càng thấy không ổn, hắn định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Điền La.
Hết cách, Điền La bèn đem bản vẽ trên bàn đưa cho hắn xem, đợi đến khi Đào Nguyên nhìn kỹ, y mới từ tốn giải thích:
“Trước kia không có giấy bút, nhờ ngươi ngộ tính cao nên mới có thể dựng ra xe đẩy. Về sau ta đều vẽ ra trên giấy cho ngươi, ngươi chỉ cần theo bản vẽ mà nghiên cứu là được.”
Đào Nguyên cẩn thận cầm tờ giấy vàng thô ráp trong tay, nhìn những đường nét đơn sơ lại phác họa ra hình dáng mô hình sinh động rõ ràng, trong lòng càng lúc càng dâng lên nỗi nghi hoặc. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp ai biết vẽ như thế, lại càng chưa từng thấy ai không cần bút mực mà chỉ dùng một mẩu than cũng có thể vẽ ra hình dáng giống y như thật. Người có bản lĩnh như vậy, sao lại chỉ là một hán tử quê mùa sống ở nông thôn?
Điền La nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Đào Nguyên thì vô cùng hài lòng. Nói thực lòng, y là cố ý để lộ chút dấu vết, chính là muốn khiến Đào Nguyên nghi ngờ, rồi nhân cơ hội nói rõ thân phận của mình. Y muốn cùng Đào Nguyên đi hết đời này, mà thân thể nguyên chủ thì ai biết sau này có sinh thêm chuyện phiền toái gì không. Y thật sự không muốn Đào Nguyên hiểu lầm mình.
Không thấy Đào Nguyên phản ứng, Điền La đành thấp giọng hỏi thử:
“Đào Nguyên, tiếp theo ta nói ra đây, là chỉ nói với mình ngươi, ngay cả a di ta cũng chưa từng biết. Nếu ta nói, Điền La trước kia bị sét đánh chết rồi, còn ta là người khác không biết sao lại đến thế thân hắn ngươi có tin không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT