Ở thôn quê, sinh hoạt ban đêm vốn không phong phú gì, trời vừa sụp tối đã chẳng còn mấy ai ra khỏi cửa. Điền La và Đào Nguyên cũng không ngoại lệ. Điền La đang ở phòng bếp nhào nốt phần bột để mai còn hấp bánh bao, vừa bước ra đã thấy Đào Nguyên vẫn còn đang mải mẩn dùng công cụ làm mộc bánh xe.
Kiểu bánh xe của xe đẩy nhỏ rất phức tạp, lại cực kỳ hao gỗ. Trong nhà không đủ gỗ, nhưng Đào Nguyên xưa nay đâu phải người có thể ngồi yên không làm gì. Ăn xong cơm chiều liền ngồi dưới gốc đại thụ trong sân, bắt đầu chế tác đầu bánh xe.
Trời càng lúc càng tối, lũ muỗi cũng bắt đầu kéo ra, vo ve bu lấy người khiến người ta phát bực. Điền La sợ Đào Nguyên bị muỗi cắn sưng người, bèn đi tới khuyên nhủ:
“Vào phòng thôi, chẳng lẽ ngươi định cho muỗi ăn thịt à?”
Đào Nguyên đang mải mê với công việc, nghe Điền La gọi mới ngẩng đầu lên, tiện tay gãi mấy chỗ vừa bị cắn, lúc này mới như sực nhớ ra điều gì, nói:
“Quên mất tiêu, còn chút nữa là xong rồi. Ngươi vào trước đi, ta lát nữa vào.”
Tính Đào Nguyên rất bướng, đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu cũng kéo không nổi. Điền La cũng không ép thêm, dứt khoát ngồi xuống cạnh hắn, cầm vỉ đuổi ruồi lên giúp xua muỗi, thỉnh thoảng còn vỗ “bốp bốp” mấy cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play