“Ý huynh là gì cơ?” – Đào Nguyên bị Điền La đột nhiên nói một câu như vậy, nhất thời có chút không hiểu nổi, ngơ ngác nghiêng đầu.
Điền La vừa kéo tay Đào Nguyên tiếp tục đi về phía trước, vừa giải thích:
“Ngươi tay nghề tốt như vậy, đồ ngươi làm còn bán được tận trong Trân Tu lâu nữa là, còn lo lắng cái gì chứ? Sau này chắc chắn sẽ có nhiều người tới đặt mua xe, hơn nữa thứ này kiếm tiền cũng thoải mái hơn nhiều so với việc ngươi phải ra ngoài vác vác khuân khuân!”
Đào Nguyên biết Điền La nói vậy là để động viên mình. Dù cho bản thân có là thợ mộc giỏi, nhưng nếu không có Điền La ở bên nghĩ giúp ra chủ ý, bản thân hắn cũng chẳng làm nên trò trống gì. Có điều, trong lòng hắn vẫn luôn có một nghi vấn không sao gạt đi được—làm sao Điền La lại có thể nghĩ ra mấy thứ kỳ diệu như vậy? Thật sự là một nông phu quê mùa có thể nghĩ ra sao?
Càng nghĩ càng rối, cuối cùng Đào Nguyên dứt khoát gạt chuyện đó sang một bên. Hắn vốn không phải người hay tự tra vấn lòng mình. Hắn quay sang người bên cạnh nở một nụ cười rạng rỡ rồi cùng nhau tiếp tục bước đi.
Điền La bị nụ cười kia làm cho ngẩn người. Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, khiến làn da khỏe khoắn của Đào Nguyên càng thêm nổi bật, ngũ quan rắn rỏi dưới ánh nắng dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, ngay cả nửa hàng lông mi bên phải vì vết sẹo mà cụt mất một đoạn, lúc này theo nụ cười kia lại mang theo vài phần thần bí cùng dã khí.
Lấy lại tinh thần, Điền La càng siết chặt tay Đào Nguyên, môi cong cong, chẳng nói gì thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play