Tống Nhạc Thiên đột nhiên rất muốn gặp chủ nhân của quán trọ này, đúng là nhân tài hiếm thấy, biết đâu lại là người hiện đại giống mình, gặp đồng hương nơi xa có khi hai mắt lại ngấn lệ.
Minh Hải thì dứt khoát hơn, thấy cậu muốn gặp chủ quán thì lập tức đi hỏi chưởng quầy. Không may, người không có ở đó.
Chưởng quầy nói, chủ nhân của họ tự xưng là Nhàn Vân cư giả, ý là nhàn vân dã hạc tiêu dao tự tại, muốn tìm ông ta thì chỉ có một câu: vì có duyên nên thân còn ở trong đất nước này.
Tống Nhạc Thiên nghe câu đó, cảm thấy vừa ê răng vừa quen quen, cảm giác không chỉ là đồng hương, tám phần còn là người quen. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đoán bừa, bởi cái “trong đất nước này” thật sự quá rộng, chẳng thể xác định rõ được là ai. Nhưng duyên phận là thứ kỳ diệu như vậy đấy, ai biết được ra đường có khi lại va vào nhau.
Minh Hải đối với cái kiểu lạc quan của cậu thì cạn lời, rõ ràng là chẳng hiểu gì về diện tích quốc thổ của Vinh Quốc. Nhưng mà nương tử mình vui là được, hắn bèn kiên định gật đầu phụ họa: “Đúng, biết đâu hôm nào ra phố lại gặp thì sao. Nào, nghỉ ngơi đi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Tống Nhạc Thiên trừng mắt lườm hắn một cái: “Huynh đi ngủ với Tần Khải, Cơm Chiên Trứng ngủ với ta.”
Minh Hải sao có thể đồng ý: “Đệ lại để trượng phu của mình ngủ với nam nhân khác? Đệ không ghen à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play