Hai người một đường đi đến tận cổng lớn mà không gặp lấy một bóng người, trong lòng không khỏi cảm khái: bọn bắt cóc này đúng là quá coi thường khả năng đào thoát của bọn họ, cả một toà nhà lớn mà chẳng thèm để lại lấy một tên canh cửa.
Cánh cổng quả nhiên bị khoá chặt, nhưng không sao, còn có thể trèo tường mà!
Tiểu Ngũ Tử lúc nhỏ nghịch ngợm, leo cây trèo tường là chuyện thường, còn Tống Nhạc Thiên thì không được. Cậu mặc đồ dày như cái bánh bao, thân thể lại không linh hoạt, trèo tường đúng là quá sức. Nhưng vì tính mạng vẫn quyết định liều thử một phen.
Tiểu Ngũ Tử ưỡn cái ngực bé nhỏ ra: “Phu nhân, ngài giẫm lên vai ta leo lên tường trước đi, đợi ta trèo qua rồi ngài lại dẫm lên ta mà xuống.”
Tống Nhạc Thiên không nỡ: “Thôi, ta sợ dẫm bẹp ngươi mất. Hay là thế này, ngươi đi trước, về nhà gọi người đến cứu, ta sẽ trốn kỹ chờ các ngươi tới.”
Tiểu Ngũ Tử không đồng ý: “Làm sao ta có thể bỏ mặc ngài ở lại một mình, mình thử trước đã!”
Tống Nhạc Thiên do dự: “Vậy ngươi leo ra ngoài nhìn thử xem bên ngoài là gì, biết đâu có thang hay gì đó? Ta đợi ở đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play