Tống Nhạc Thiên cảm thấy mình đúng là không nên ra khỏi cửa, chỉ cần đi dạo phố là thế nào cũng gặp chuyện — ví như bị cướp chặn đường, hay như gặp cảnh bán mình chôn cha, hoặc, như bây giờ, chính là tình huống trước mắt đây.
Cậu nhìn con phố trước mặt, sắc mặt đăm chiêu. Vừa rồi đi suốt dọc đường mà chẳng thấy một bóng người, lúc đầu còn không để ý, đến đây vẫn chẳng có ai, vậy thì thật sự không bình thường.
Một con đường có thể cho ba cỗ xe ngựa chạy song song, là con đường lớn nhất ở Hạc Thành, nơi tập trung nhiều cửa hàng và gánh hàng rong, bình thường luôn nhộn nhịp, trừ khi tuyết lớn đóng cửa, nếu không thì tuyệt đối không thể vắng vẻ đến mức này, ngay cả cửa hàng cũng đều đóng.
Chuyện bất thường tất có điều lạ, Tống Nhạc Thiên cảm thấy e là chẳng lành, bèn nói với Tiểu Ngũ Tử: “Ta bấm tay tính toán, thấy hôm nay không thích hợp ra ngoài.”
Tiểu Ngũ Tử Tử ngẩng đầu nhìn trời: “Phu nhân, hôm nay là ngày đẹp hiếm có đấy ạ, sao lại không nên ra ngoài?”
“Tin ta đi, thật sự không nên ra ngoài.” Tống Nhạc Thiên dứt khoát quay người định về.
Tiểu Ngũ Tử vốn ham chơi, vì muốn nghe kể chuyện mà đã lâu không được ra ngoài, hôm nay khó khăn lắm mới được theo phu nhân đi dạo một chuyến, mà vừa ra đã phải quay về khiến cậu hơi không cam lòng, nhưng nhóc vẫn giữ lễ độ cơ bản của một tiểu đồng – chủ nhân đã nói về thì tuyệt đối không tiếp tục đi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play