Chiến Thăng hễ gặp người mình không thích thì sẽ gọi người ta như vậy. Phu nhân vỗ nhẹ tay y: “Đó là phu nhân của Minh đại ca, không được vô lễ. Mẫu thân biết con để ý đến Minh Hải, nhưng người ta đã có thê thất, con là con cháu nhà họ Chiến, tuyệt đối không thể làm thiếp cho người khác, con hãy sớm dẹp bỏ tâm tư đó đi.”
“Con hiểu.” Tính cách Chiến Thăng vốn kiêu ngạo, sao có thể cam lòng làm thiếp? Chỉ là trong lòng không cam tâm mà thôi.
Hai người đến tiền sảnh thì thấy nguyên soái đã nếm thử đủ năm vị trà sữa, đang cầm ly vị caramel không nỡ buông, còn hô lên bảo đầu bếp học cách nấu caramel.
Chiến Thăng lúc này mới biết thì ra không phải vị nào cũng cay, vội chạy đến nếm thử một ngụm, rồi trợn to mắt: “Ngươi cố ý!”
Tống Nhạc Thiên cười tủm tỉm đáp: “Đương nhiên ta cố ý mà. Trước đó tiểu lang quân bảo mình tính tình hào sảng, ta thấy tiểu lang quân quả thực nóng nảy thẳng thắn, nghĩ chắc là thích vị cực cay này.”
Cậu tự mình vào bếp nấu vị trà sữa mới cho tướng quân, đầu bếp rất vui, liền lén nói cho cậu biết tiểu lang quân nhà nguyên soái đem lòng mến mộ tướng quân, bảo cậu cẩn thận. Thế là cậu cố ý cho thêm liều cay trong ly trà sữa kia, nghĩ bụng nếu vị tiểu lang quân ấy cố tình gây khó dễ thì sẽ đưa ly trà siêu cay đó ra, còn nếu người ta hòa nhã thân thiện thì cứ xem như chưa có chuyện gì. Thực tế chứng minh sự chuẩn bị ấy không hề uổng phí.
Nhưng Tống Nhạc Thiên cũng nhìn ra, vị tiểu lang quân này không xấu tính, chỉ là còn nhỏ, hơi kiêu ngạo mà thôi, không đáng ngại, nên cũng không thật sự để bụng, đùa chút cho qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT