Đọc một lần còn hơn là diễn một lần, Minh Hải quyết đoán, giật lấy quyển sách: “Đưa đây, để ta đọc cho nương tử nghe.”
“Khoan đã.” Tống Nhạc Thiên moi ra một nắm hạt dưa, ngồi ngay ngắn: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Minh Hải hít sâu một hơi: “Được, kể rằng…”
“Chỉ thấy Nam Cung Bá Thiên túm lấy cằm Hận Thiên Cao, nói: ‘Ngươi chạy đi, ta xem ngươi chạy được đến đâu.’ Hận Thiên Cao nghiến răng: ‘Dù ngươi có lên giường với ta, ta cũng sẽ không nhượng bộ.’ Nam Cung Bá Thiên ngửa đầu cười to: ‘Ha ha ha, vậy thì ta lên giường với ngươi.’ Chỉ thấy Nam Cung Bá Thiên rút ra thứ dài ba trượng của hắn… Ặc.”
Minh Hải tự coi mình là cái máy đọc chữ, chỉ đọc lời văn, cố gắng bỏ ngoài tai nội dung bên trong, nhưng hắn thực sự đã đánh giá thấp mức độ kinh khủng của quyển sách này. Mới đọc được vài câu là hai người kia đã bắt đầu “không có khoảng cách” rồi, như này thì hắn làm sao mà đọc tiếp nổi.
Tống Nhạc Thiên thấy hắn cứ cà lăm không đọc tiếp, sốt ruột vươn đầu lại nhìn, phát hiện đoạn này viết quá sức hoang đường. Nam Cung Bá Thiên với Hận Thiên Cao thế mà lại làm việc đó trên cây, hơn nữa còn là… ngọn cây. Cậu lập tức nghĩ đến một vấn đề rất thực tế: “Hai đại nam nhân, vận động kịch liệt trên ngọn cây, không sợ rớt xuống à? Cảm giác ngọn cây không chịu nổi đâu ha.”
Minh Hải thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trọng tâm không còn đặt trên người mình nữa. Chỉ cần trọng tâm không phải mình, thì đề tài gì hắn cũng chịu được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT