Theo như Minh Hải hiểu thì tiểu vương gia trong truyện mới hai tuổi đã lợi hại hơn cả người hai mươi mấy tuổi, bàn tay bé xíu khoanh sau lưng ai cũng không phục, thật khó tưởng tượng nổi là thảm tới mức nào.
Tống Nhạc Thiên vẫn không ngừng thổn thức: “Nó vừa sinh ra đã không còn cha mẹ, chẳng thảm chắc? Mới ba tháng tuổi đã phải tự mình thu phục hạ nhân nô bộc, không thảm chắc? Sáu tháng đã phải học đủ mười tám loại võ nghệ, chẳng thảm chắc? Hai tuổi đã phải dẫn binh xuất chinh, còn không thảm?”
Minh Hải không cãi nổi, im nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Quả thật là khá thảm.”
“Phải không.” Cậu bày ra bộ dạng bi ai nhân thế: “Đứa nhỏ này, thật khổ mà.”
Minh Hải không nghe nổi nữa, bới loạn trong đống thoại bản cao như núi, lôi ra một quyển có nhan đề có vẻ bình thường đưa cho cậu: “Đọc quyển này đi, cảm giác chắc là đỡ hơn đấy.”
Tống Nhạc Thiên lật xem vài trang, sắc mặt liền trở nên không ổn, cậu nhìn Minh Hải, ánh mắt có chút khó nói thành lời: “Ngươi có chắc là đỡ hơn không?”
Minh Hải cảm thấy có dự cảm chẳng lành, cầm lấy sách liếc vài cái liền lập tức đóng lại, tiện tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Tống Nhạc Thiên theo bản năng đưa tay định chụp lấy, nhưng không kịp: “Sao lại ném rồi, ta thấy quyển đó cũng được mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT