Tống Nhạc Thiên cảm thấy việc Phong Tam Nương sảng khoái ra gặp mình chưa chắc là vì mình có thể đưa ra loại trái cây tốt hơn Bách Quả Trai, cũng chưa chắc là do đối phương đã điều tra ra được thân phận của mình. Trái lại rất có thể là hoàn toàn không tra ra được gì nên mới sinh hiếu kỳ, vì hiếu kỳ nên mới có ý muốn gặp mặt.
Cậu cảm thấy e rằng mình không thể thỏa mãn được lòng hiếu kỳ đó của Phong Tam Nương, bởi ngay cả bản thân cậu cũng không nói rõ được lai lịch của mình.
Trên đường về, bọn họ tiện thể mua thêm mấy cái giỏ. Sau khi quay lại khách điếm, cậu liền đuổi Minh Hải ra ngoài cài then cửa xong thì vào không gian, bắt đầu sự nghiệp thu hái.
Cây ăn quả thân gỗ một lần có thể kết đầy cả cây, mỗi loại đều đủ để chất đầy một giỏ. Còn mấy cây thân thảo thì khả năng ra có hạn, mỗi cây chỉ đơm được vài quả. Trong không gian mỗi loại chỉ có một hai cây, nhiều thì ba cây, như dưa hấu với nho thì sai quả hơn, có thể hái đầy một giỏ. Nhưng dâu tây và quả trám thì không được, cậu đang nghĩ chờ về thôn sẽ bồi dưỡng thêm, nếu không thì vẫn quá ít. Hiện giờ đã có thêm nhiều đất, nếu để không thì cũng uổng phí.
Cậu bận rộn hơn một canh giờ mới xử lý xong hết đống trái cây, may mà ở trong không gian không tiêu hao thể lực, nếu làm ngoài đời thật thì chắc đã nằm bẹp từ lâu rồi.
Minh Hải quay lại thì thấy trên đất đã chất mấy cái giỏ, đều đầy ắp trái cây, dù đã biết tiểu nương tử nhà mình rất thần bí, nhưng không ngờ lại thần bí đến thế. Một người bản lĩnh như vậy, vì sao lại trốn ra khỏi cung?
Tống Nhạc Thiên không thèm tìm lý do: “Mấy giỏ này ngươi mang đến Tiên Quả Cư nhé, ta chạy không nổi nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT