Họ ở đây người lạ đất lạ, những kẻ có thể theo dõi, ngoài người của Bách Quả Trai thì chỉ có thể là kẻ đã chạm mặt ở Thanh Phong Lâu tối qua. Nếu chỉ là người do Bách Quả Trai phái đến thì đánh một trận rồi đuổi đi là xong, còn nếu là kẻ gặp ở Thanh Phong Lâu… Minh Hải hơi nheo mắt lại, kẻ không nên tha thì tuyệt đối không được tha.
Tống Nhạc Thiên húp sùm sụp một bát hoành thánh lớn, ngẩng đầu lên thì thấy Minh Hải đang đen mặt: “Ta ăn nhiều lắm à?”
Minh Hải cười cười: “Không nhiều, thích ăn thì ăn nhiều chút.”
Tống Nhạc Thiên xoa bụng: “Hình như no rồi.”
Minh Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời còn chưa tối hẳn đâu, nhiều quầy hàng còn chưa mở nữa mà ngươi đã no rồi à?”
Ra ngoài chơi còn chưa được tận hứng mà đã no bụng thì thật cụt hứng, nhưng cũng không thể trách Tống Nhạc Thiên. Cậu xuyên tới đây chưa từng ăn được thứ gì ngon, hôm qua còn nôn quay cuồng trời đất, ngoài cháo trắng thì chỉ ăn được hai cái bánh bao nhân thịt, còn chưa no bụng. Hôm nay ra ngoài thì hăm hở lắm, quyết tâm ăn tới mức phải vịn tường mà về, ai ngờ mới ra khỏi cửa chưa lâu đã phải vịn tường quay lại rồi, đúng là lỗ to.
Lý Nguyệt Hà cũng ăn không ít, nhưng mỗi thứ chỉ nếm một chút, chỉ mới bắt đầu ăn thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play