Minh Hải bắt đầu tò mò, không biết đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào mới khiến Tống Nhạc Thiên bị đả kích dữ dội như vậy, đến mức quên cả che giấu bí mật của mình.
Hắn ngồi xuống mép giường, chọc ngón tay vào trán Tống Nhạc Thiên: “Có chuyện gì vậy? Ăn của ngươi mấy quả anh đào thôi mà đau lòng thế sao?”
Tống Nhạc Thiên hất tay hắn ra: “Ta đâu có keo kiệt vậy, chỉ là mấy quả anh đào thôi mà, nhiều lắm, ngươi thích ăn thì cứ ăn thoải mái, ăn bao nhiêu cũng được.”
Minh Hải nhắc tới quả anh đào lớn chỉ là tiện mồm tìm cớ thăm dò cậu thôi nhưng xem ra không hiệu quả mấy. Sau đó lại gợi chuyện mấy lần đều bị lơ đi, dứt khoát không hỏi nữa, nghĩ bụng chờ cậu bình thường lại rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau, khi họ chuẩn bị lên đường, tâm trạng của Tống Nhạc Thiên vẫn không ổn lắm. Nhưng vì được rủ vào thành chơi nên có vẻ tốt lên nhiều, Minh Hải quyết định thử lại: “Trông tâm trạng nương tử không tốt nhỉ.”
Tống Nhạc Thiên hỏi ra nỗi nghi hoặc mình đã nghĩ suốt đêm: “Ngươi nói xem, gà mái mà rụng hết lông rồi còn sống được không?”
Minh Hải tỏ vẻ vô tình: “Con gà mái đẻ trứng của ngươi đó hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT