Tống Nhạc Thiên co chân ngồi trên đầu giường, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối rồi đặt cằm lên tay, giữ nguyên tư thế như thể đang hoài nghi nhân sinh, mất phương hướng không tìm nổi ba quan điểm sống, và cứ giữ nguyên tư thế ấy rất lâu.
Khi Minh Hải về đến nhà thì thấy cậu ngồi trên giường, mắt vô hồn, bên chân đặt chiếc sọt to mang theo lúc vào núi, bên trong đầy ắp anh đào lớn.
Minh Hải tiện tay cầm một quả lên: “Ôi chao, rửa sạch sẽ ghê.”
Tống Nhạc Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, trái cây lấy từ trong không gian ra vốn đã sạch bong, căn bản chưa hề rửa.
Minh Hải cũng chẳng khách sáo, ăn liền mấy quả, trong sọt bị hắn ăn trũng xuống một mảng: “Phải nói là vị ngon thật đấy.”
Hắn liếc sang Tống Nhạc Thiên, thấy đối phương vẫn cứ như hồn bay phách lạc, không khỏi thấy lạ. Hắn quá hiểu tính cách Tống Nhạc Thiên rồi, bình thường mà được hắn khen đồ ngon là kiểu gì cũng vểnh đuôi lên trời, chứ đâu có cái bộ dạng mờ mịt thất thần như bây giờ.
“Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play