Tống Nhạc Thiên cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, dạo gần đây Minh Hải dường như ở nhà nhiều hơn trước, mà ánh mắt Ninh Thiếu Đình mỗi lần nhìn cậu đều mang theo một kiểu tán thưởng bí hiểm, cứ như lén lút khen ngợi vậy.
Cậu từng nghĩ đến việc mời Ninh Thiếu Đình đến biệt thự tận hưởng cuộc sống hiện đại, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Ninh Thiếu Đình lo mình nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ sẽ trầm cảm—rõ ràng nhà ở ngay trước mắt mà lại không thể quay về, nỗi giày vò đó y không muốn nếm trải thêm lần nữa.
Tống Nhạc Thiên thấy lời y nói cũng có lý. Bản thân cậu vốn không luyến tiếc gì với ngôi nhà hiện đại kia, hoặc nói cách khác, ở hiện đại vốn không có một ngôi nhà thực sự, nên cậu không cảm thấy đau khổ. Nhưng Ninh Thiếu Đình thì khác.
“Cậu yên tâm, đã đi đến bước này rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách thôi. Chín mươi chín bước đều đã đi qua, chẳng lẽ lại chịu thua ở bước cuối cùng này?”
Ninh Thiếu Đình lúc này hơi ủ rũ: “Chỉ là không biết phải đi bao lâu mới hết bước cuối cùng đó, cũng không biết đến khi chúng ta quay lại, ba mẹ tớ sẽ ra sao.”
Tống Nhạc Thiên im lặng. Ba mẹ họ đều đã hơn năm mươi tuổi, nếu hai người cứ mắc kẹt ở đây bốn năm chục năm hoặc lâu hơn nữa, đến khi quay về thì chưa chắc còn được gặp lại bố mẹ khỏe mạnh. Nhất là trong tình trạng con cái mất tích, tinh thần bị tổn thương, liệu họ có thể gắng gượng nổi từng ấy năm hay không cũng là một vấn đề.
Ninh Thiếu Đình vò mặt một cái: “Thôi, không nghĩ nữa. Mới nhận được tin, lại tìm thấy một cây mầm non, nhưng không dễ lấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT