Vinh Quốc đất rộng người đông, quan lại nhiều vô kể, dù có danh sách thì tra cũng phải mất một lúc. Ninh Thiếu Đình lười chờ Phúc Toàn tra xong, dứt khoát nói: “Ngươi tra sau cũng được, trước cứ truyền chỉ cho người đó, bảo đưa kẻ dâng bảo vật vào kinh, nguyên do tạm thời không cần nói.”
Phúc Toàn: “Tuân chỉ.”
Ninh Thiếu Đình lại bảo Minh Hải: “Ngươi viết thư cho Tam hoàng thúc, bảo người bí mật đưa kẻ cáo trạng vào cung.”
Minh Hải: “Tuân chỉ.”
Mười ngày sau, cả người dâng bảo vật và người bị hại đều được đưa vào kinh. Tới lúc gặp mặt mới biết, người dâng bảo là thuộc hạ của quan phụ mẫu địa phương họ Tống tên là Tống Vạn Thiên, còn người bị hại là dân thường, dựa vào việc lên núi đốn củi nuôi sống gia đình.
Chỉ nghe đến đây là đã hiểu đại khái rồi. Ninh Thiếu Đình không ra mặt, cho Phúc Toàn thẩm vấn.
Tống Vạn Thiên hỏi gì cũng không biết, không rõ mầm cây tìm từ đâu ra, càng không biết con mãnh thú bảo vệ mầm cây là gì, suốt buổi quanh co, lời nói dối liên tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT