Chiến nguyên soái quả thật xứng đáng với danh xưng từng trải, mới nhìn thấy quyển sách trên bàn đã vô cùng kinh ngạc. Dù triều đại này phong tục khá cởi mở, nhưng một số thứ vẫn nên xem lén thì hơn, ít ra cũng giữ chút thể diện. Không ngờ Minh Hải lại ngang nhiên để thứ đó trên bàn, hơn nữa còn là lúc đang tiếp khách.
Nếu là một vị quan cổ hủ thấy được, nhất định sẽ ném sách đi, rồi thở dài than rằng thế đạo suy đồi gì đó. Nhưng Chiến nguyên soái chỉ như đang lật một cuốn binh thư bình thường, chăm chú đọc tiếp.
Thật ra trong lòng ông cũng chột dạ, vừa âm thầm mắng Minh Hải không ngớt, vừa giả vờ bình tĩnh tiếp tục lật sách. Ông nghĩ Tam vương gia và mình vào phòng cùng lúc, chắc chưa kịp nhìn kỹ thứ trên bàn là gì, chỉ cần mình diễn cho tốt thì đối phương sẽ không phát hiện. Ông định giúp Minh Hải che giấu, dù sao để vương gia biết chuyện này cũng không hay.
Chiến nguyên soái có làn da ngăm đen, mặt không đỏ thì người khác cũng không nhận ra được, thế nên ông diễn rất giống, ngay cả Tam vương gia vốn tinh tế cũng bị ông đánh lừa.
Tam vương gia thử dò hỏi: “Tướng quân học rộng tài cao, trong thư phòng và cả trên bàn đều bày đầy sách vở, có thể thấy dù là võ tướng nhưng cũng rất ham đọc sách.”
Khóe miệng Chiến nguyên soái khẽ co giật. Ông nhớ Minh Hải trước nay chỉ mê đọc binh thư, không biết từ khi nào lại đổi sang sở thích mới. Trước giờ ông chưa từng vào thư phòng này, nên đành suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng chắc cả phòng toàn là loại sách giống cuốn đang cầm trong tay, thầm nghĩ hóa ra mình vẫn chưa hiểu hết Minh Hải. Nhưng dù sao cũng là người mình từng dẫn dắt, cũng phải giữ thể diện trước người ngoài.
“Minh Hải đúng là rất thích đọc sách, trước kia ở Hạc Thành lúc nào cũng mang theo hai quyển, ngay cả trong phủ Nguyên soái của ta cũng có sách của cậu ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT