Minh Hải khí thế bừng bừng đưa người trở về phủ, nhưng cuối cùng cũng chỉ bảo Tống Nhạc Thiên nghỉ ngơi cho tốt. Tống Nhạc Thiên vốn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì nghĩa, kết quả Minh Hải chẳng làm gì cả, chỉ ôm cậu ngủ, rồi vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Mệt đến mức này, có thể thấy mấy ngày qua sống chẳng dễ dàng gì.
Tống Nhạc Thiên vừa áy náy vừa xót xa, cậu thật sự quá buồn bực, hoàn toàn không nghĩ nhiều, vốn tưởng Ninh Thiếu Đình sẽ khuyên được Minh Hải yên tâm ở phủ đợi, ai ngờ Minh Hải lại là loại người cố chấp, khuyên cũng không được.
Cậu sờ vào lớp râu lún phún dưới cằm Minh Hải, đột nhiên thấy có một chút gì đó gọi là vẻ đẹp lôi thôi. Trước kia Minh Hải vốn cũng không quá để ý đến hình tượng, nhưng từ sau khi xác định tình cảm với Tống Nhạc Thiên, mỗi ngày đều chỉnh chu gọn gàng, đã lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ lộn xộn này.
Thật ra mấy ngày qua Tống Nhạc Thiên cũng không ngủ được mấy trong không gian, nhưng dù sao cũng ở trong không gian của mình, cho dù không ngủ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cậu trốn trong đó không chỉ vì bực bội chuyện nhiệm vụ mới, thực tế ngày đầu tiên đã nguôi ngoai rồi, hoặc nói đúng hơn là đã chấp nhận. Nhiệm vụ thì dù sao cũng phải làm, nước chảy đá mòn rồi cũng sẽ xong thôi, nhưng cậu không muốn lần nào làm nhiệm vụ cũng bị người ta dắt mũi, thế là sắp xếp lại tất cả các nhiệm vụ mình từng làm, phát hiện ra một quy luật.
Trước kia cậu cứ nghĩ nhiệm vụ là ngẫu nhiên, khóa chọn càng lớn thì nhiệm vụ càng khó, nên lần này mới cố tình chọn khóa nhỏ, vậy mà nhiệm vụ vẫn không đơn giản. Nghĩ kỹ lại thì hình như mỗi nhiệm vụ đều đang thúc đẩy cậu tiến bước, có phần nào liên kết chặt chẽ với nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT