Tống Nhạc Thiên nghe Ninh Thiếu Đình nhắc đến huyết mặc thì thần sắc thoáng đổi. Ninh Thiếu Đình làm hoàng đế bao năm, từng thấy qua nhiều thứ người thường chưa từng gặp. Trong đó có loại mực gọi là huyết mặc chuyên dùng để vẽ tranh, hiệu quả đặc biệt, nhưng quá trình chế tác rất tàn nhẫn, khi y kế vị đã hạ lệnh cấm tuyệt. Hiện tại, người dùng huyết mặc chỉ có thể hòa máu gà vào sau khi nghiền mực.
Biết trong mực có thể có lẫn máu, Tống Nhạc Thiên bắt đầu suy nghĩ miên man, tưởng tượng Minh Hải trọng thương, cố nén đau chỉ để viết lá thư, không dám nhắc đến sợ cậu lo. Hoặc có khi... đây là di thư?
Ninh Thiếu Đình thấy cậu càng nghĩ càng xa, sắc mặt tái nhợt liền vội vã giữ chặt cậu lại: “Đừng nghĩ lung tung, có khi đó là máu của kẻ địch. Chỉ là một chút máu rơi vào mực thôi, chưa chắc đã nghiêm trọng vậy đâu, nghĩ theo hướng tốt hơn chút đi.”
Tống Nhạc Thiên mắt đỏ hoe ngước lên: “Cơm Chiên Trứng, mi nói thật đi, huynh ấy thế nào rồi?”
Cơm Chiên Trứng làm bộ vô tội. Nó chỉ học lõm được vài câu tiếng người, trình độ cũng chẳng hơn vẹt là bao, mấy chuyện phức tạp thế này quả thực không thể trả lời được.
Tống Nhạc Thiên không chờ được nữa, cậu muốn đến Phật Đà Sơn, dù không được lên núi, cũng phải tới chân núi mà chờ. Sau khi đưa mọi người trong không gian ra ngoài, liền chuẩn bị rời cung.
Ninh Thiếu Đình kéo cậu lại: “Không được đi. Gần Phật Đà Sơn giờ không an toàn. Nếu cậu gặp chuyện, Minh tướng quân về rồi phải làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play