“Ông ghét tôi đến vậy, còn cố nuôi tôi đến mười tám tuổi, không phải vì cái di chúc của lão già kia để lại sao? Nếu tôi chết non từ lúc vừa sinh ra, ông liệu có còn được ăn ngon mặc đẹp, sống phè phỡn ở Cố gia như bây giờ không? Nếu năm đó tôi chết luôn, có khi giờ này ông đã lê lết đầu đường xin ăn rồi!”
Giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên, từng chữ rành mạch, kết thúc bằng một tiếng kéo dài đầy châm biếm.
“Trọng Húc Nghiệp, để tôi nói ông anh biết,” — cô cười lạnh, ánh mắt giễu cợt — “Ông già đó trước kia đưa ông vào Cố gia, chẳng qua là để ông thay mặt xử lý sản nghiệp Cố thị, nói trắng ra là tìm một con chó giữ nhà thay mẹ tôi mà thôi!”
Khuôn mặt Trọng Húc Nghiệp lập tức trắng bệch rồi tái xanh, giận đến mức run giọng:
“Cố Lam! Mày điên rồi! Câm miệng lại cho tao!”
Cố Lam chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cong môi cười khinh:
“Yên tâm, tôi đâu có mắng ông. Dù sao thì ông làm sao sánh nổi với chó được chứ? Chó còn biết vẫy đuôi khi được cho ăn, còn biết trung thành giữ nhà. Còn ông thì sao? Ngay cả làm chó cũng không xứng! Ông còn dám xưng là người Cố gia? Cố Kiều Kiều? Cố Long? Phi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play