Trọng Húc Nghiệp còn đặt tên cho con con gái là Cố Lam. Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ hiểu, ông ta đối với đứa con gái đầu lòng của mình lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức nào.

Lúc ấy, ai nấy đều cho rằng hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Trọng Húc Nghiệp thì sao? Không chỉ hờ hững mà còn cố ý đặt hai cái tên gần giống nhau đến nhẫn tâm. Mà chưa đầy nửa năm sau khi Cố Lan bị đưa vào viện tâm thần, ông ta đã tái hôn với một người phụ nữ tên Phan Mẫn. Người phụ nữ này mang theo một đứa con gái chỉ kém Cố Lam ba tháng tuổi – Cố Kiều Kiều. Mọi chuyện đến đây xem như đã rõ ràng.

Sau đó, Trọng Húc Nghiệp và Phan Mẫn còn sinh thêm một người con trai tên Cố Long. Gia đình bốn người vui vẻ hòa thuận, sống sung túc nhiều năm, đến mức không ít người thậm chí còn chẳng biết Cố gia từng có một người con gái trưởng tên là Cố Lam.

Còn vì sao Mục Tây Thành lại biết rõ những chuyện này đến vậy? Thật ra là có liên quan đến kiếp trước. Mẹ anh từng là bạn thân của Cố Lan. Khi ấy, ông nội anh còn sống, Trọng Húc Nghiệp vẫn còn khoác lên mình lớp vỏ ngoài “người chồng mẫu mực”, "người cha tốt". Mẹ anh và Cố Lan từng thuận miệng hứa gả con cho nhau – một cuộc “hôn ước” định trước từ nhỏ.

Chỉ là chưa đầy nửa năm sau, tức là hai mươi năm trước, ông nội anh đã tập hợp lực lượng cùng Long Tổ truy quét Thập Tuyệt Môn. Trận chiến ấy quá mức tàn khốc, cha mẹ anh đều hy sinh trong cuộc chiến ấy.

Lúc đó anh chỉ mới bốn tuổi, còn Cố Lam thậm chí vẫn chưa ra đời. Mối hôn sự từ thuở nằm nôi vốn nên theo đó mà xóa bỏ. Thế mà mấy hôm trước, Trọng Húc Nghiệp – kẻ mà nếu không có lợi sẽ chẳng bao giờ ra mặt – lại tự dưng lôi chuyện cũ ra, giống như muốn nhân dịp nhắc đến di cốt của Cố Lan để tiếp tục moi máu người đã khuất.

Mục Tây Thành cảm thấy Cố gia lúc này đúng là một mớ hỗn độn, nồng nặc toan tính. Anh không hề có hứng thú với kiểu liên hôn lạnh lẽo vô cảm như thế. Khi chú anh – Mục Văn Hạc – dò hỏi, anh đã thẳng thừng từ chối. Nhưng không biết Trọng Húc Nghiệp đã giở trò gì, hôn sự cuối cùng lại đổi từ anh và Cố Lam thành đường ca của anh – Mục Tây Cực – cùng Cố nhị tiểu thư Cố Kiều Kiều.

“Cô thật sự là Cố Lam?”
Nghĩ tới đây, Mục Tây Thành không nhịn được hỏi lại một lần. Trước đây chú anh tuy từng nhắc đến chuyện liên hôn, nhưng anh chưa từng gặp mặt Cố Lam lần nào. Anh không ngờ, trong hoàn cảnh nhếch nhác như vậy, lại gặp được người từng được định là “vị hôn thê” từ thuở nằm nôi.

Cố Lam nhún vai: “Dĩ nhiên, anh muốn tôi lấy chứng minh nhân dân ra cho anh xem à?”

Mục Tây Thành nhìn cô chằm chằm: “Cô hoàn toàn không giống với lời đồn.”

“À,” Cố Lam bật cười, “vì không lâu trước tôi đã cắt đứt quan hệ cha con với Trọng Húc Nghiệp, dọn khỏi nhà rồi.”

“Tính cách có thể thay đổi,” Mục Tây Thành nói chậm rãi, “nhưng ai cũng nói đại tiểu thư Cố gia mắc chứng bệnh bẩm sinh, thể chất yếu, không thể học võ.”

Anh nhìn vào con dao găm trong tay cô – chính là dao của anh. Mặc dù anh đã phế võ công, nhưng ánh mắt vẫn chưa mù. Chỉ dựa vào mấy chiêu ban nãy, anh đã nhìn ra thân thủ cô không hề tầm thường, tuyệt đối không phải loại mèo ba chân múa rìu qua mắt thợ.

Cố Lam thấy anh nhìn con dao, liền đưa chuôi dao qua, thanh đao lạnh lẽo nằm gọn trong tay.

“Lời đồn thì mãi mãi chỉ là lời đồn. Sự thật là, tôi không chỉ biết võ, mà còn không tệ. Ngoài ra, tôi còn biết y lý. Không dám nói là hồi sinh người chết hay nối xương gãy, nhưng chuyện giúp anh tái tạo đan điền, khôi phục gân mạch… tôi làm được.”

Mục Tây Thành sững người, đồng tử khẽ run. Nhưng thay vì nhìn con dao, anh lại nhìn cô thật kỹ:
“Cô nói cô có thể chữa được đan điền của tôi? Vậy cô muốn gì?”

Cố Lam mỉm cười: “Tôi muốn anh.”

Trái tim Mục Tây Thành bỗng thắt lại. Anh lạnh giọng: “Có ý gì?”

Cố Lam vỗ vai anh, nụ cười vẫn nhàn nhạt như cũ:
“Anh là một cổ phiếu tiềm năng. Thời điểm này đầu tư vào anh là nước cờ khôn ngoan. Nhưng nếu không ràng buộc gì, nhỡ anh chạy mất thì sao? Vậy nên tôi muốn anh… làm đồ đệ của tôi.”

“Chỉ là… đồ đệ?”
Mục Tây Thành giật mình, nhưng rồi nhận ra mình hỏi gì, vội im bặt.

Cố Lam không nhận ra điều đó, chỉ nghiêm túc giải thích:
“Tôi có một bộ công pháp, kết hợp cùng một vài dược liệu đặc biệt có thể giúp tái tạo đan điền và gân mạch. Nhưng võ công của tôi không truyền bừa. Nếu anh muốn học, thì chỉ có thể bái tôi làm sư phụ.”

Mục Tây Thành nhíu mày: “Cô mới mười tám tuổi. Tôi lớn hơn cô. Sao có thể bái cô làm sư phụ được?”

Cố Lam nhướng mày:
“Giới Cổ võ tôn kẻ mạnh làm đầu, chẳng phải từ trước đến nay vẫn thế? Huống hồ, nhìn tình trạng hiện tại của anh đi, còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?”

Mục Tây Thành trầm mặc chốc lát, sau cùng gật đầu:
“Được, tôi đồng ý.”

Cố Lam càng thêm nhướng mày, đuôi mắt mang ý cười:
“Được cái gì mà được? Gọi người ta là gì hả?”

Mục Tây Thành mặt đen lại:
“…Sư phụ.”

“Ừm~ ngoan lắm, đồ đệ ngoan!”

So với việc thu đồ đệ trong game, cảm giác trong hiện thực còn khiến người ta phấn khích hơn nhiều. Cố Lam cười rộ lên, đuôi mắt cong cong, vui vẻ nhón chân lên, vươn tay khẽ vỗ hai cái lên đầu Mục Tây Thành.

Cô âm thầm đắc ý: 【Hắc hắc, đại phản diện mà tóc lại mềm như thế này đây!】

Tiểu Bố Đinh lập tức hùa theo: 【Thật sao? Để tôi thử một cái!】

Con chuột nhỏ men theo cánh tay cô bò lên mu bàn tay, vươn cái móng vuốt nhỏ khẽ phủi hai cái lên tóc Mục Tây Thành, rồi cũng không nhịn được cảm thán:

【Quả thật rất mềm! Với cái đầu này, tôi đồng ý để cậu làm đại sư huynh!】

Mục Tây Thành hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại bằng sóng não giữa người và chuột kia, chỉ im lặng, mặt không cảm xúc, mặc kệ cả cô lẫn con hamster tròn vo kia muốn làm gì thì làm.

"Cô ở tại đây thật à?”

Vừa bị thương xong, Mục Tây Thành ngồi xuống mái vòm, ánh mắt lướt qua không gian âm u, nền xi măng thô ráp, rồi dừng lại ở góc tường nơi có một đống giấy vụn được buộc lại bằng dây thừng. Sau cùng, ánh nhìn dừng hẳn lại nơi cô.

“Ở cái xã hội này, làm gì cũng phải có tiền,” Cố Lam vừa nói vừa cúi đầu lục ba lô, “Không tiền thì tất nhiên chỉ có thể ở mấy nơi thế này. Dạo này trời nóng, chỗ này lại mát mẻ, nếu anh cảm thấy gió lùa quá, thì ta... à không, thì tôi có thể đưa anh về phía nam, tôi từng ghé qua một nhà xưởng bỏ hoang. Chỗ đó tuy rộng, nhưng cá nhân tôi không đề xuất đâu.”

Cô vừa nói vừa lục túi, giọng điệu thản nhiên như đang nói về chuyện ăn trưa.

“Tôi khảo sát thực địa rồi, đêm nào cũng có ba bốn gã lang thang tụ tập ở đó, mà bọn họ thì không sạch sẽ như tôi đâu. Trời nóng thế này, trên người toàn mùi, chưa kể ban đêm còn có nhiều sinh vật nhỏ thích lén lút bò qua bò lại. Tôi giả thiết là… anh không thích bị chuột cắn ngón chân lúc nửa đêm, đúng không?”

Đáy mắt Mục Tây Thành vẫn còn trầm ngâm:
“Dù sao thì cô cũng là trưởng nữ Cố gia, sao lại rơi vào tình trạng thế này?”

Cố Lam cười nhạt:
“Tôi bỏ nhà đi, Trọng Húc Nghiệp liền đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi. Trên người tôi cũng chỉ còn vài đồng tiền mặt, ở đây vài ngày là hết sạch. Tôi là người ‘trong suốt’ trong Cố gia, chẳng có thân thích hay bạn bè nào để mượn tiền. Một người không thân nhân, không giúp đỡ, không kỹ năng, bằng cấp duy nhất là… thai giáo, cái gì cũng không biết, trở thành cô nhi đi nhặt rác sống qua ngày, chẳng phải rất hợp lý sao?”

Cô ngừng một chút, lại bổ sung, giọng nhẹ hẫng:
“Hơn nữa, vận khí của tôi hình như còn xui hơn cả người bình thường nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play