Cố Lam đang định dội một gáo nước lạnh vào mấy ảo tưởng ngọt ngào đến thái quá của Tiểu Bố Đinh thì từ xa, vài bóng người lấp ló ở ven bờ sông bất chợt xuất hiện. Theo sát phía sau họ là mấy con chó săn huấn luyện chuyên nghiệp đang hít ngửi không khí, rồi đồng loạt sủa vang, lao vụt về phía trước như tên bắn.

“Bên kia! Chạy về hướng đó!”

“Đuổi theo!”

Tiếng chó sủa dồn dập khiến thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Bố Đinh run lên bần bật.

Cố Lam nín thở lắng nghe, khi chắc chắn bọn họ đã chạy xa, cô mới tiến đến mép bờ sông. Từ đây nhìn lại, chỗ ấy cách mái vòm nơi cô nghỉ đêm khá xa, mặt nước thoạt nhìn không khác biệt — đều trong veo và phẳng lặng. Nhưng...

Cô khẽ động chóp mũi. Dù khứu giác con người khó mà so với chó săn, nhưng cô là ai chứ? Một người kéo đầy thanh điểm khứu giác từ trò chơi, khả năng cảm nhận mùi hương rõ ràng vượt xa người thường. Sau vài hơi hít sâu, cuối cùng cô cũng ngửi thấy một làn mùi máu tanh.

Mùi này chẳng dễ chịu chút nào, nhưng ánh mắt cô lại sáng rực — cuối cùng cũng đến rồi!

Cô không chạy theo đám người kia, mà quay đầu rảo bước về phía ngược lại, đi về phía dòng sông yên tĩnh hơn. Vừa đi, cô vừa hân hoan nói với Tiểu Bố Đinh:
【Bữa ăn của tôi… à không, ý tôi là đồ đệ cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Nếu mọi chuyện thuận lợi, từ giờ trở đi không cần tôi đi nhặt rác nữa, cũng chẳng cần cậu phải lo đầu đường xó chợ xin cơm.】


Hôm nay trời không đẹp chút nào. Trên cao là mưa bụi lất phất, không khí ẩm lạnh bủa vây từng con phố. Người đi đường cũng ít hẳn, nhưng đối với Mục Tây Thành, đây chính là thời tiết tuyệt vời nhất.

Mưa có thể xóa đi dấu vết, làm loãng mùi máu, rửa sạch hiện trường. Nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ. Anh còn cần một chút “gợi ý” để dễ dàng đánh lừa lũ chó săn nanh nhọn kia, đồng thời tách khỏi đám người đang dắt chúng theo sát phía sau.

Giữa làn mưa bụi lất phất, từ con hẻm nhỏ có một người lảo đảo bước ra.

Áo hoodie rộng thùng thình kết hợp với chiếc quần hip-hop dài lê thê bao trùm toàn thân anh ta. Mũ áo kéo sụp xuống che gần nửa khuôn mặt. Lưng khòm, bước chân xiêu vẹo.

Chiếc thắt lưng trang trí kiểu punk treo ba sợi dây da lớn, đầu là một hình đầu lâu kim loại sáng loáng. Áo hoodie in hình đầu sói đang gầm máu me rợn người. Tóm lại — một tên thanh niên nhìn thôi cũng thấy không dễ chọc.

Vài người qua đường hiếm hoi nhìn lướt qua anh, rồi lập tức quay đầu đi, chẳng ai phát hiện ra tay phải của gã thanh niên trong tay áo kia... đang mềm oặt như mì sợi.

Không xa đó, bên trong một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, cô thu ngân đang nhàm chán xem bản tin trên chiếc TV treo tường. Âm thanh lẫn trong tiếng mưa, lờ mờ vọng ra.

“Tin nóng hôm nay: Một vụ bắt cóc nghiêm trọng vừa xảy ra gần đây. Người bị bắt là người thừa kế tập đoàn Mục thị — Mục Tây Thành… Bọn cướp đã bị tiêu diệt, nhưng nạn nhân vẫn chưa rõ tung tích. Có thông tin cho rằng anh ta đã tử nạn… Hiện tại, cảnh sát đang huy động toàn lực điều tra và tìm kiếm.”

Mục Tây Thành khựng lại. Anh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên màn hình phía xa. Dù võ công đã bị phế, nhưng đôi mắt từng rèn luyện trong các trận đấu khốc liệt vẫn đủ để anh miễn cưỡng thấy rõ nội dung trên tivi.

Màn hình vừa vặn phát lại khung cảnh buổi đấu giá từ thiện hôm trước. Cậu của anh — kẻ đang tích cực tiếp quản quyền lực trong gia tộc — đứng đó, vận bộ vest xám bạc, tay nâng ly champagne, cười nói giữa một đám người ăn mặc hào nhoáng, son phấn lòe loẹt, ánh đèn pha lê rực rỡ phản chiếu gương mặt đầy toan tính và dối trá.

Hắn vốn không thích mấy loại tụ hội kiểu này, chỉ cảm thấy chẳng khác gì trò phí thời gian. So với việc lãng phí mấy tiếng để nghe đám người tâng bốc nhau, hắn thà ở lại phòng luyện công, thêm vài giờ tu luyện võ công vẫn hơn. Dù gì thì... võ lâm đại hội năm năm một lần cũng chỉ còn vài tháng nữa là khai mạc rồi.

Tất cả mọi người đều nói hắn sẽ là quán quân lần này. Ai cũng tin rằng hắn sẽ đưa danh vọng của Mục gia trong giới Cổ võ lên một tầm cao mới. Nhưng hiện thực thì sao? Hắn lại đang mặc trên người một bộ quần áo nhàu nhĩ, lượm về từ một tên lưu manh vỉa hè. Người thì thê thảm đến nỗi bị đám kẻ từng thua kém hắn về mọi mặt — thậm chí có cả mấy con súc sinh chỉ biết sủa “gâu gâu” — đuổi cho phải trốn đông trốn tây, chật vật như một con chó cụp đuôi, hết đường xoay sở.

Khóe môi Mục Tây Thành giật giật, theo bản năng định đứng thẳng người, nhưng chỉ một động tác nhỏ ấy thôi đã kéo căng vết thương trên bụng. Hắn cau mày, ôm chặt lấy bụng mình, cố gắng ổn định hơi thở. Đúng lúc ấy, tiếng chó sủa như rỉ sét gặm xương lại gần thêm một lần nữa.

Mục Tây Thành nhíu mày, cắn răng chịu đựng cơn đau, lảo đảo rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nhưng chỉ nhiêu đó là chưa đủ. Bọn chó săn đã ở quá gần, mà mấy món “tiểu thủ đoạn” hắn bày ra còn ở khá xa. Nếu không nghĩ cách nào đó để che mùi máu trên người, chỉ e chẳng mấy chốc nữa, hắn sẽ bị tóm gọn như cá mắc cạn.

Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua toàn bộ hẻm nhỏ. Hai đầu đều thông, nhưng lấy thể lực hiện tại của hắn... hắn không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của lũ chó săn đó. Một người bị thương, một thân hai chân đã tàn phế, sao có thể nhanh hơn lũ bốn chân được?

Hắn cần phải đánh lạc hướng chúng.

Không do dự, Mục Tây Thành trèo qua tường hẻm, nhỏ vài giọt máu ở những chỗ khuất, dẫn mùi theo hướng về phía đoạn đê hắn đã đặt bẫy từ trước. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn mới quay trở lại con hẻm, ánh mắt dừng lại ở chiếc thùng rác to màu xanh lục nằm ở cuối đường.

Nắp thùng hé mở, từng túi từng túi rác chưa buộc kỹ chất đống như núi nhỏ. Nước rác đọng chảy tràn ra dưới đáy, để lại từng vệt nhớp nhúa trên mặt đất, mùi hôi thối của hàng trăm loại rác mục ruỗng hòa quyện, bốc lên tanh tưởi đến nỗi chỉ cần đứng từ xa đã muốn nôn.

Người thường, nếu không phải để vứt rác, tuyệt đối sẽ không đến gần thứ này. Nhưng hắn thì khác. Hắn không còn lựa chọn.

Khi hắn đến gần, một con chuột nhỏ bị dọa giật mình chạy thẳng vào cống thoát nước bên cạnh. Nhưng Mục Tây Thành chẳng buồn để tâm. Đa số người đều khao khát được sống — ít nhất, hiện tại hắn còn chưa muốn chết. Hắn vẫn còn chưa tìm được kẻ đã hủy đi võ công của mình. Hắn còn chưa báo được thù. Hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.

Mục Tây Thành, mày còn do dự điều gì nữa? Còn có cái gì để sợ?

Không có gì cả.

Một tiếng động nhẹ vang lên rồi biến mất. Cái nắp thùng rác màu xanh đã bị đậy chặt.

“Gâu gâu!” — tiếng chó sủa vang lên từ xa, mỗi lúc một gần, rồi nhanh chóng dừng lại ngay đầu ngõ.

Bọn chó cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bắt đầu cào móng vào tường. Những kẻ dắt chó lập tức hiểu ra. Một tên trong số đó ôm lấy con chó lớn trèo tường vượt qua, con chó được thả xuống lập tức lao lên ngửi bốn phía đầy chuyên nghiệp.

Mặc dù trời đang mưa, nhưng không đủ lớn để xóa sạch mùi máu. Không chỉ chó ngửi thấy, mà ngay cả con người cũng nhanh chóng phát hiện một vệt máu nhỏ nơi góc tường chưa bị rửa trôi.

“Không sai, chắc chắn là ở quanh đây.”

“Hừ, mặc kệ hắn từng phong quang ra sao, giờ cũng chỉ là một kẻ phế nhân mất võ công.”

“Tìm thấy rồi thì ra tay cho gọn, cắt cổ một nhát, tuyệt đối không thể để hắn chạy thêm lần nữa.”

Âm thanh lạnh lẽo, đầy sát ý của mấy kẻ truy đuổi vọng vào từ bên ngoài con hẻm. Nhưng chẳng mấy chốc sau, những tiếng động đó cũng xa dần, để lại một khoảng không lặng im nặng nề…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play