“Còn bắt tôi hầu hạ? Còn đòi tôi bồi tiếp? Thân đã dơ dáy đến vậy, còn mở miệng ra là sỉ nhục phụ nữ, đúng là chẳng khác gì con lợn phát tình! Tôi nói chuyện với anh bằng thái độ đàng hoàng, mà anh thì vừa nhìn thấy chút nhan sắc đã định dắt tôi mở tiệm nhuộm vải* rồi đúng không? Hả?!”

(*) *“Khai phường nhuộm” là cách nói mỉa, nghĩa là làm chuyện dơ bẩn.

Trong khu rừng nhỏ, Cố Lam một chân đá bật kềm sắt trên tay đối phương, đập cho gã lang thang kia lăn lộn dưới đất như sâu bò. Nếu có người hiểu võ đến nhìn, hẳn sẽ phát hiện — cô không đánh bừa, mà là một bộ côn pháp bài bản, chiêu chiêu tinh diệu!

“A a a! Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!”

“Không phải muốn tôi bồi tiếp anh sao? Không phải muốn tôi hầu hạ anh sao? Vậy tôi đang hầu hạ đây, anh thấy hài lòng chưa?! Hầu hạ thế này có vừa ý anh không?!”

“Tôi vui lắm! Tôi cực kỳ vui luôn! Ô ô ô! Xin đừng đánh nữa mà!”

“Nếu đã vui, anh khóc cái quái gì?!”

“Ô ô ô, tôi... tôi vui đến phát khóc!”

Giữa rừng cây vắng, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng không dứt. Người đi đường vốn định dừng lại giúp đỡ cô gái gọi cứu viện, giờ lại tái mặt, co chân bỏ chạy càng xa càng tốt.

Còn Cố Lam, nhờ trận “hầu hạ nhiệt tình” này, đã nổi danh trên đoạn phố chuyên nhặt ve chai. Thậm chí, cô còn thu hoạch được “trang bị sử thi” mà gã lang thang để lại — một cây kềm sắt rỉ sét.

Dù kỹ thuật đánh gậy của Cố Lam rất tốt, nhưng có ai lại đi dùng cành cây khi trong tay đã có kềm sắt đâu? Đêm khuya, sau khi gom góp đủ tiền bán phế liệu, mặt dày đi mượn phòng tắm ở nhà trọ gần đó tắm rửa sạch sẽ, Cố Lam ngồi dưới mái vòm cầu, dưới ánh trăng tĩnh lặng, ngắm nghía “bảo vật” trong tay — cây kềm sắt đầy vết rỉ.

Ánh mắt cô đầy say mê, ngón tay khẽ lướt trên cán kềm, cứ như đang vuốt ve một thanh bảo kiếm tuyệt thế vậy.

Cô trịnh trọng nói:
【Kềm sắt chính là vũ khí chuyên dụng cho nghề nhặt rác chuyên nghiệp. Không ngờ ngày đầu tiên hành nghề, tôi lại may mắn thu được trang bị đỉnh như vậy. Đây có thể chỉ là một bước nhỏ của nhân loại, nhưng là một bước dài cho sự nghiệp nhặt rác của Cố Lam tôi!】

Tiểu Bố Đinh nhìn cô đang cười đến híp mắt, không kìm được cảm thán: Quá thảm, thật sự quá thảm!


Vì mải mê chạy đôn chạy đáo kiếm tiền mua màn thầu, Cố Lam cũng không để ý sự bất thường của Tiểu Bố Đinh. Mãi đến ba ngày sau, sáng sớm hôm ấy, cô không bị tiếng còi xe đánh thức như mọi ngày, mà là bởi một thứ cảm giác lạ lẫm ở mu bàn tay.

Cô ngái ngủ mở mắt, vừa nghe thấy Tiểu Bố Đinh nói:
【A, cô tỉnh rồi.】
Còn chưa kịp phản ứng, một bóng nhỏ đã nhanh nhẹn bò từ tay lên mặt cô.

Lông mềm xù, động tác lanh lẹ, ria mép rung rung, hai mắt nhỏ như hạt đậu đen sáng rực — và... rõ ràng là chuột!

“Đờ mờ! Chuột!!!”

Chỗ này sao lại có chuột?! Không, ngẫm lại thì dưới cầu thế này đúng là địa bàn yêu thích của chuột thật. Có khi... cô mới là kẻ xâm phạm lãnh địa của nó.

Nhưng mặc kệ ra sao đi nữa — bị chuột bò lên người thật sự là cảm giác vừa kinh tởm vừa kinh hoàng! Lỡ đâu con này muốn cắn cô thì sao?! Cô từng đọc tin tức, có con chuột hung dữ đến mức cắn đứt tai em bé cơ mà!

Vốn không định rời giường, nhưng cảm giác lông chuột lướt qua da thịt khiến cô bật dậy như cá chép khỏi nước. Không nói hai lời, cô chộp lấy cây kềm sắt, quyết tâm thi hành chính nghĩa với con chuột béo đáng sợ kia!

Nhưng chuột này không chỉ mập, mà còn nhanh như tên bắn. Đường đường là một cao thủ võ nghệ đầy mình như cô, vậy mà đánh không trúng nó lấy một lần!

Khoan đã… không lẽ… đây là chuột biết võ?!

Cố Lam càng thêm kinh hãi, siết chặt cây kìm sắt trong tay, sẵn sàng sống mái với “kẻ thù” chuột ngay giữa đỉnh Tử Cấm Thành. Ai ngờ đúng lúc ấy, hệ thống bỗng hét lên đầy hoảng loạn:

【 Đừng đánh! Đừng đánh! Là tôi mà! Tôi không phải chuột! Là Tiểu Bố Đinh đây! 】

【 Hệ thống? Tiểu Bố Đinh? 】

Cố Lam giật mình thu tay lại, nhìn chằm chằm sinh vật nhỏ dừng ngay trước mặt. Trông chẳng khác gì một con chuột bự đen sì. Cô dè dặt lên tiếng:

“Tiểu Bố Đinh?”

“Chi chi!”

【 Là tôi đó! 】

Cố Lam nhíu mày: 【 Ngươi… sao lại thế này? Sao lại biến thành… một con chuột đen sì như thế? 】

Tiểu Bố Đinh phản bác ngay:
【 Gì mà chuột đen? Tôi là chuột hamster! Pudding hamster, đàng hoàng tử tế đấy nhé! Chắc con bé này vốn là thú cưng trong nhà ai đó, sau đó trốn ra, sống lang thang dưới cống mấy ngày nên mới dơ dáy như vậy. Cô giúp tôi tắm rửa sạch là ổn thôi. Thật ra tôi tính bám vào một con mèo cơ, nhưng mấy hôm nay quanh đây không có con mèo nào mới chết cả, nên đành mượn tạm thân xác nó. Mà bé này cũng không có ước nguyện gì lớn lao, chỉ cần có hạt dưa ăn là đủ. Còn nữa, giống hamster này lại trùng với tên của tôi, đúng là duyên phận! 】

Cố Lam vẫn chưa tiêu hóa nổi việc hệ thống lại chọn hiện thân thành một... chú hamster.

Tiểu Bố Đinh lại hừ một tiếng:
【 Cũng tại cô cả đấy! Là ký chủ của tôi mà sống khổ như vậy, mỗi ngày nhặt rác mưu sinh, nhìn thôi cũng khiến tôi chua xót. Thế nên tôi quyết định giúp cô một phen! 】

Cố Lam bừng tỉnh đại ngộ:
【 Ngươi định cùng tôi… nhặt rác? 】

Chú chuột hamster nhỏ lập tức đứng thẳng bằng hai chân sau, ánh mắt đen láy lấp lánh khí thế, như thể sắp xông pha thiên hạ.

【 Đương nhiên là không! Nhặt rác thì có gì tiền đồ chứ? Bây giờ người ta thích mấy bé thú cưng siêu đáng yêu mà, có thấy trên mạng mấy con chuột biểu diễn nhảy múa không? Tôi sẽ làm chuột biểu diễn, nhảy nhót ngoài đầu đường, còn cô chỉ cần ngồi một bên, không phải làm gì cả! Để tôi xin ăn nuôi cô! 】

Lần đầu tiên Cố Lam phát hiện ra Tiểu Bố Đinh lại có chí khí đến vậy… Nhưng nghĩ tới cảnh mình — một người trưởng thành lành lặn, có tay có chân đàng hoàng — lại để một con hamster đi xin ăn nuôi sống, cô chỉ cảm thấy toàn bộ chí hướng, lý tưởng, thậm chí cả linh hồn của mình như rơi rớt sạch sẽ theo tiếng “chi chi” đáng thương kia…

Dù nghĩ vậy, nhưng đáy lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Nhìn chú hamster bẩn thỉu như con chuột lang thang kia, ánh mắt cô bỗng chốc dịu hẳn, thậm chí như muốn ngân ngấn nước.

【 Chuyện nuôi tôi để sau hãy nói, trước hết… đi tắm cái đã. 】

Biết đó là Tiểu Bố Đinh, cô không chút do dự ôm nó lên, quen tay đưa thẳng đến nhà vệ sinh công cộng gần đó. Bình thường hamster không thể tiếp xúc nước, nhưng giờ đây nó đâu còn là hamster bình thường nữa — dưới trạng thái hệ thống ký sinh, Tiểu Bố Đinh hoàn toàn miễn nhiễm với điều đó.

Sau khi kỳ cọ sạch sẽ, hương thơm tỏa ra khắp người, Tiểu Bố Đinh không khách khí gì liền nhảy thẳng lên đỉnh đầu Cố Lam, nghênh ngang hô:

【 Xuất phát thôi! Tôi sẽ làm “nghệ sĩ đường phố”! Tôi không phải hệ thống tầm thường đâu nhé, tôi từng đọc qua 《Mười tám tuyệt chiêu xin ăn》, 《108 kỹ năng khất thực》, 《Từ khất cái thành đại gia – câu chuyện truyền kỳ ctôi》! Bảo đảm chỉ cần bò một vòng, kêu thảm thiết vài tiếng là tiền rơi như mưa, đếm không xuể! 】

Cố Lam: ……

Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình có khả năng sẽ bị người ta hiểu lầm là mang chuột ra đường gạ gẫm xin tiền. Thậm chí còn có thể bị dẫm nát cùng với Tiểu Bố Đinh thành “chuột phiến” ngay tại chỗ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play