Nguyên Nguyên vốn tưởng rằng trốn thêm một ngày, thử xem có thể cắt đứt ý định của hắn.
Nhưng khi Tú Nhi trở về, nàng lập tức thất vọng.
Nha hoàn vẫn mang theo một thỏi vàng đặt vào tay nàng.
“Ma ma có phát hiện ra gì không?” – Nguyên Nguyên khẩn trương hỏi, bàn tay siết chặt.
“Không thấy được cảnh tặng vàng,” Tú Nhi lắc đầu, “nô tỳ gắng gượng che chắn, nhưng hôm nay ma ma đã bắt đầu hỏi.”
Nguyên Nguyên thoáng biến sắc: “Hỏi… hỏi gì?”
“Hỏi rốt cuộc hắn là vị quan gia nào.”
Nguyên Nguyên cắn môi: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là nói không rõ.”
Tiểu cô nương mím chặt môi, trong lòng rối như tơ vò. Nàng thật sự không biết còn có thể giấu giếm bao lâu.
Ngày hôm sau, nàng không cần phải lựa chọn nữa.
Có lẽ mấy ngày nay lo lắng quá độ, nàng bắt đầu sốt nhẹ, người gầy yếu vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu khí lực, giờ lại càng như chú mèo con tội nghiệp. Giọng nói nhỏ đi, thân thể yếu ớt đến mức bước đi cũng không vững. Nàng ở nhà dưỡng bệnh, không theo ma ma và Tú Nhi ra sạp.
Sau khi uống thuốc, Nguyên Nguyên mơ màng thiếp đi. Đang nửa mơ nửa tỉnh, nàng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Tiếng động ấy khiến nàng tỉnh táo hẳn.
Nguyên Nguyên vội vàng xuống giường, khoác áo, đi giày, vừa chạy ra cửa vừa thấp giọng đáp: “Đến đây… đến đây…”
Nàng vẫn nghĩ rằng ma ma hay Tú Nhi quên gì đó nên quay về lấy. Nào ngờ khi cánh cửa vừa mở ra…
Khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Phương Thúc Trừng liền đập vào mắt nàng.
“Tô tiểu thư.”
Giọng nói của nam nhân vẫn nhã nhặn như thường, ánh mắt cũng như đang mang ý cười, lại khiến nàng sững sờ, trái tim đập thình thịch.
“Đại nhân đang ở trong xe ngựa, chờ Tô tiểu thư.”
Nguyên Nguyên trợn to đôi mắt, kinh hãi đến mức chẳng thốt nên lời.
Thấy nàng ngây ra, Phương Thúc Trừng lại lặp lại, giọng nói dịu dàng nhưng trong đó chứa mệnh lệnh không thể khước từ:
“Tô tiểu thư, mời theo nô tài. Chỉ là trò chuyện đôi câu mà thôi. Đại nhân phải lên triều, hôm nay bận trăm công nghìn việc, vẫn cố ý rút chút thời gian đến thỉnh Tô tiểu thư. Nếu đã quá muộn… chỉ e đại nhân sẽ không vui.”
Đây rõ ràng là lời cảnh cáo.
Nguyên Nguyên làm sao nghe không hiểu?
Nàng run rẩy khẽ gật đầu, đành khép cửa lại, cúi đầu theo sau hắn.
Xe ngựa dừng không xa, ngay ở đầu hẻm Trì Du.
Phương Thúc Trừng vén màn xe, cung kính mời nàng bước lên. Nguyên Nguyên chần chừ một khắc, rồi cũng đành chui vào khoang xe rộng rãi. Nệm êm ghế mềm, nàng tự nhiên co người nép sát về phía cửa, cách hắn một khoảng xa đến hai chỗ ngồi.
Sự trầm mặc khiến không khí trong xe thêm căng thẳng.
Nàng cố lấy can đảm, khẽ nâng đầu: “Có thể… cho xe đi xa thêm một chút được không?”
Ở trong ngõ nhỏ này, nếu bị hàng xóm nhìn thấy nàng bước lên chiếc xe ngựa sang trọng thế này, thanh danh sẽ bị hủy sạch.
Phương Thúc Trừng nhìn về phía chủ nhân của mình. Bùi Thiệu khẽ gật đầu.
Mã phu lập tức giương roi, xe ngựa lăn bánh ra khỏi hẻm. Nguyên Nguyên lại cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo, cố giữ bình tĩnh.
“Tô tiểu thư chớ khẩn trương,” Phương Thúc Trừng dịu giọng mở lời, “chỉ là cùng Tô tiểu thư tâm sự mà thôi.”
Nàng vẫn im lặng.
“Đại nhân rất thích Tô tiểu thư,” hắn nói tiếp, “nhiều ngày qua, chắc Tô tiểu thư cũng cảm nhận được. Dù công việc bận rộn, mỗi ngày đại nhân vẫn muốn gặp Tô tiểu thư một lần. Thời tiết ngày một lạnh, đại nhân đau lòng lắm. Tô tiểu thư chi bằng thuận theo, về sau vinh hoa phú quý, kim ốc tàng kiều… Đại nhân thành tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tô tiểu thư.”
Nguyên Nguyên đã biết sẽ nghe những lời như thế.
Nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé cào lấy vạt áo đến trắng bệch. Không nói, cũng không dám ngẩng lên.
Phương Thúc Trừng nhìn ra nàng do dự, liền trực tiếp đưa ra điều kiện:
“Tô tiểu thư sẽ không bị giam lỏng. Ngày thường muốn đi đâu thì đi, muốn về thăm nhà lúc nào cũng được. Đại nhân sẽ chuẩn bị cho Tô tiểu thư một tòa nhà gần đây, thuận tiện ra vào. Nếu Tô tiểu thư còn muốn bán bánh bao, đại nhân sẽ mua cho Tô tiểu thư cửa hàng ở phố lớn đẹp nhất kinh thành, muốn mở mấy tiệm cũng được, muốn thuê bao nhiêu người tùy ý. Tiền vốn đại nhân lo, lãi lời đều thuộc về Tô tiểu thư.
Ngoài ra, mỗi tháng đại nhân sẽ đưa thêm một ngàn lượng bạc trắng. Ý Tô tiểu thư thế nào?”
Nguyên Nguyên vẫn cúi đầu, im lặng.
Nhưng nàng nghe rõ từng chữ.
Điều kiện này… mê người đến mức khiến người ta phải động lòng.
Hắn có tiền, không để bụng đến chút bạc đó, nhưng cách hắn ra điều kiện, rõ ràng không chỉ tùy tiện đùa giỡn. Có lẽ, hắn cũng có chút thành ý.
Dù vậy, Nguyên Nguyên lại càng thấy chua xót.
Bởi nàng hiểu quá rõ, tất cả những lời “thích”, “đau lòng” chỉ là mỹ từ. Cái hắn muốn, chính là thân thể nàng.
Nếu thật sự thích nàng, sao không danh chính ngôn thuận cưới về làm thê tử?
Ngoại thất chính là ngoại thất. Dù đưa nhiều bạc hơn nữa, cũng chẳng bằng một chữ “thê”.
Nguyên Nguyên khẽ hít sâu, thẳng thắn đáp lời, giọng mềm yếu nhưng từng chữ rõ ràng:
“Đa tạ đại nhân hảo ý… Nhưng nương ta thân thể không tốt, người tuyệt đối không thể chấp nhận việc ta làm ngoại thất cho người khác. Ta vô phúc hưởng đại nhân ưu ái, mong đại nhân thứ tội.”
Khoang xe lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Nguyên Nguyên cúi đầu, tim đập thình thịch, không biết Bùi Thiệu sẽ có phản ứng thế nào.
Chỉ một lát sau, Phương Thúc Trừng chậm rãi mở miệng, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
“Tô tiểu thư, tục ngữ có câu ‘kẻ thức thời mới là tuấn kiệt’. Tô tiểu thư… tốt nhất nên suy nghĩ lại. Rốt cuộc, án của lệnh tôn vẫn chưa được lật lại, người còn đang trong ngục…”
Lời nói chưa dứt, mồ hôi lạnh đã chảy xuống sống lưng Nguyên Nguyên.