Tiểu cô nương thật sự không biết phải giải thích thế nào, ngập ngừng mãi mới khe khẽ, giọng mềm như tơ lụa:
“Nhất định là bánh bao của ma ma quá ngon, ngay cả quan lớn cũng bị hương thơm hấp dẫn mà tới…”
Ba người đều bật cười, tiếng cười hòa tan đi không khí căng thẳng.
Đề tài này rốt cuộc cũng khép lại.
Buổi tối, Nguyên Nguyên nằm trên giường, trở mình không biết bao nhiêu lần mà vẫn chẳng thể chợp mắt. Càng nghĩ, trong lòng càng run sợ.
Hôm nay buôn bán quá đông, Triệu ma ma bận bịu đến mức chẳng còn thời gian nhìn quanh. Nếu không, nhất định bà sẽ phát hiện điều khác thường.
Chỉ nghĩ đến cảnh ma ma biết được chân tướng, nàng đã thấy kinh hoàng.
Hơn nữa, câu nói sau cùng của Phương Thúc Trừng cứ quanh quẩn trong đầu, khiến nàng nơm nớp. Ý tứ câu nói ấy, chẳng phải là bọn họ sẽ còn đến nữa sao?
Một lần có thể qua loa, nhưng hai lần, ba lần? Vị đại nhân ấy quá nổi bật, xe ngựa, tùy tùng, khí thế… tất cả đều khiến người ta không thể bỏ qua. Ma ma sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ.
Nghĩ mãi không ra cách, Nguyên Nguyên ôm chăn, mắt nhòe lệ, cuối cùng cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau, tiểu cô nương vẫn phải dậy sớm, cùng ma ma và Tú Nhi chuẩn bị như thường. Bận rộn lo liệu sạp hàng khiến nàng tạm quên đi những lo lắng trong lòng.
Ai ngờ, vị quan lớn ấy lại xuất hiện, vẫn ngồi ở chỗ hôm qua!
Nguyên Nguyên sững sờ đến nỗi tim đập loạn. Tú Nhi lén lút đưa mắt ra hiệu, như muốn nói: Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ che chắn cho người.
Nhờ thế, Nguyên Nguyên mới gắng bình tĩnh, từng chén sữa đậu nành được nàng bưng đến trước mặt bọn họ.
Cũng giống như hôm trước, vẫn là Phương Thúc Trừng lên tiếng, nụ cười ôn hòa, giọng điệu nhã nhặn nhưng câu hỏi lại khiến nàng chết lặng:
“Tô tiểu thư, hôm nay đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Nguyên Nguyên cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Nàng chỉ muốn dứt khoát, thà cự tuyệt một lần thật rõ ràng còn hơn để người ta hiểu lầm.
“Ta… không muốn.”
Giọng nói non mềm, nhưng câu từ lại kiên định.
Thế nhưng, lời vừa rơi xuống, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Nguyên Nguyên giật mình, ngước mắt lên.
Ánh mắt nàng lại chạm phải đôi mắt thâm sâu của vị đại nhân kia. Hai ngày qua, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng:
“Bản quan… có rất nhiều kiên nhẫn với ngươi.”
Giọng nói trầm thấp, vừa ôn nhu vừa áp lực khiến lồng ngực nàng run lên từng hồi.
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy. Trước khi rời đi, Phương Thúc Trừng lại đặt một thỏi vàng lên bàn, nở nụ cười lễ độ:
“Đại nhân gửi chút tâm ý, mong Tô tiểu thư vui lòng nhận cho.”
Nguyên Nguyên khẩn trương đến mức hai tay run rẩy, nước mắt ầng ậc nơi khóe mắt. Nàng cố chống đỡ thỏi vàng kia, sợ đến toát mồ hôi, chỉ e một sơ sẩy sẽ khiến ma ma nhìn thấy.
Nàng không muốn nhận, cũng chẳng biết trả lại thế nào. Trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cũng may hôm nay, Triệu ma ma lại bận bịu không kém hôm qua, hầu như chẳng ngẩng đầu lên, chỉ mơ hồ nhận ra “vị quan lớn” kia đến lần nữa.
Buổi tối, Nguyên Nguyên lại mất ngủ. Lỡ hắn còn tới nữa, nàng biết giấu giếm làm sao?
Nếu bị ma ma phát hiện, mẫu thân tất sẽ hay tin. Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ mẫu thân biết chuyện, tim nàng đã thắt lại.
Mẫu thân biết rõ đại lý tự khanh là ai, một khi để lộ chuyện này… nàng chẳng còn cách nào giải thích.
Nghĩ mãi, cuối cùng nàng gọi Tú Nhi vào, nhẹ giọng dặn:
“Ngày mai ta sẽ nghỉ một ngày, ngươi nhớ giúp đỡ ma ma nhiều hơn nhé.”
Tú Nhi nghe vậy lập tức hiểu ý, gật đầu liên tục.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Nguyên vẫn cùng ma ma và nha hoàn chuẩn bị công việc, nhưng đến lúc sạp hàng phải ra chợ, nàng ôm bụng giả vờ đau, viện cớ ở nhà.
Hơn hai canh giờ sau, Triệu ma ma và Tú Nhi trở về. Nguyên Nguyên bước ra cửa đón, thoáng nhìn Tú Nhi đã biết nàng có chuyện.
Đợi vào trong phòng, đóng cửa lại, tiểu nha hoàn liền lấy ra một thỏi vàng từ trong lòng áo, đưa tới trước mặt tiểu thư:
“Người xem…”
Nguyên Nguyên nhìn thấy, tim nhói lên. Nàng chẳng cần hỏi cũng biết.
“Hắn… lại đến nữa sao?”
Tú Nhi chậm rãi gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ lo lắng:
“Phải. Thấy tiểu thư không có ở đó, hắn chẳng nói lời nào, chỉ đến khi tính tiền thì đưa thỏi vàng này, nói là… cho tiểu thư.”
Nguyên Nguyên ngồi lặng đi rất lâu, chẳng biết phải làm thế nào.
Làm ngoại thất cho vị đại nhân kia?
Nàng không muốn.
Chẳng phải chỉ vì sợ hắn. Dù là bất kỳ lý do nào, nàng cũng không thể bước vào con đường đó.
Nàng chỉ cần chịu đựng thêm hai năm, chờ phụ thân mãn hạn trở về, gia đình sẽ rời khỏi kinh thành, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nếu chấp nhận làm ngoại thất, còn có thể rời đi được sao?
Đó là lý do thứ nhất.
Lý do thứ hai… tuy đã mất đi sự trong sạch, nhưng nàng vẫn là một nữ nhi đoan chính. Từ nhỏ, mẫu thân luôn dạy nàng: Thà làm vợ nghèo, chứ không làm thiếp giàu. Đã gả, nhất định phải là chính thê.
Lời dạy ấy nàng ghi tạc trong tim, huống hồ vị trí ngoại thất còn chẳng bằng thiếp thất, vô danh vô phận… nàng sao có thể cam lòng?
Lý do thứ ba, cũng là điều nàng lo lắng nhất: mẫu thân rất để tâm danh tiết của nữ nhi. Nếu biết con gái phải làm ngoại thất cho người ta, người chắc chắn sẽ đau lòng đến phát điên.
Và cuối cùng…
Vị đại nhân ấy hiện vẫn chưa thành thân. Một khi hắn cưới vợ, nàng sẽ bị chính thất xử trí thế nào? Nàng chẳng thể chấp nhận để số phận của mình bị người khác tùy ý định đoạt.
Dựa vào cái gì chứ?
Trong lòng Nguyên Nguyên dấy lên muôn vàn lý do không muốn.
Tú Nhi nhẹ nhàng nhét thỏi vàng vào tay tiểu thư, thở dài một tiếng, rồi lại “phụt” một tiếng khẽ cười:
“Tuy là… nhưng mà… ai da, thứ này thật mê người a! Một ngày một thỏi, chẳng phải chẳng cần làm gì cũng đủ sống giàu sang sao? Chỉ một vị khách này thôi, chúng ta đã phát tài rồi!”
Nguyên Nguyên lặng lẽ cúi đầu, đôi mắt thoáng ngưng lại.
Đúng vậy, thế gian này mấy ai có thể không động lòng vì vàng bạc?
Nhưng ngày hôm sau, nàng vẫn không đi.