Nguyên Nguyên chợt ngẩng đầu, trái tim bỗng như thắt lại.
Ai nghe cũng nhận ra đây rõ ràng là một lời uy hiếp.
Nàng không quay sang nhìn ai khác, chỉ chăm chăm nhìn vị quan nhân trước mặt. Đôi mắt trong veo đầy thành khẩn, bờ môi khẽ run, giọng nói mềm đến nỗi nghe như có thể tan vào không khí, mang theo cả sự sợ hãi không thể giấu nổi.
“… Đại nhân… là một vị quan tốt…”
Lời vừa dứt, nàng tận mắt trông thấy đối diện, ngón tay người kia hơi khựng lại.
Nam nhân khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm, rồi khom người bước xuống xe.
Ngay khoảnh khắc ấy, Nguyên Nguyên liền cảm nhận được hơi ấm của hắn áp đến gần.
Bàn tay thon dài chạm vào má nàng, lướt nhẹ qua gương mặt như muốn khắc ghi từng đường nét. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ đến cực điểm, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn ôn nhuận, như một bậc quân tử thanh nhã. Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên, câu chữ dịu dàng mà từng lời lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng:
“Bản quan có phải là quan tốt hay không… là do ngươi định đoạt. Đừng buộc bản quan phải dùng đến những thủ đoạn dơ bẩn với ngươi. Nếu ngươi muốn, bản quan sẽ thành toàn cho ngươi. Còn nếu bản quan muốn đùa bỡn ngươi… thì những việc ngươi không dám nghĩ tới, bản quan đều làm được. Chỉ là… bản quan thật không nỡ đi đến bước ấy với ngươi.”
Chương 10 – Hạn kỳ mười ngày
Trong xe lặng ngắt như tờ.
Nước mắt Nguyên Nguyên bắt đầu rơi, lăn dài xuống gò má. Nàng khẽ nức nở, đôi vai gầy run lên từng hồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay rắn chắc giữ chặt, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, vừa tuyệt vọng vừa bất lực.
Nam nhân này nói quá thẳng thừng, ý tứ cũng rõ ràng đến mức đau đớn:
Hắn đang uy hiếp nàng.
Nếu nàng không thuận theo, hắn sẽ không giúp cha nàng lật lại bản án, thậm chí còn có thể khiến cha nàng trong ngục sống dở chết dở.
Hắn… chính là đang dùng tính mạng cha nàng để ép buộc nàng.
Nguyên Nguyên chưa từng nghĩ hắn lại là người tàn nhẫn đến vậy.
Tiểu cô nương chỉ biết khóc, khóc mãi mà chẳng nói nổi một câu.
Nam nhân trước mặt vẫn bình thản, không hề lộ ra một tia thương tiếc nào.
Nhưng dần dần, có lẽ nhận ra khuôn mặt nàng nóng bừng như đang thiêu đốt, hắn buông lỏng tay, áp mu bàn tay lên trán nàng.
Nguyên Nguyên theo bản năng lùi lại phía sau, tránh khỏi cái chạm ấy.
Đúng là nàng đang sốt thật. Hơi thở nóng hổi, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, mà nàng chẳng biết đó là vì bệnh hay bởi quá gần người này khiến nàng rối loạn.
Bùi Thiệu lại vươn tay, vén mái tóc dài mềm mượt của nàng sang một bên, tựa như muốn chạm vào làn da trắng nõn nơi cổ.
Nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại chẳng nhúc nhích được.
Hắn khẽ chau mày, đổi sang giọng điệu khác:
“Ngươi đang phát sốt sao?”
Giọng nói ấy không mặn không nhạt, chẳng dễ nắm bắt.
Người này thật kỳ lạ. Những lúc hắn nói những lời tàn nhẫn hoặc bịa đặt, giọng điệu lại ôn nhu, trên môi còn vương nụ cười nhạt, tựa như một vị công tử nhã nhặn. Nhưng khi hắn nói thật, mang theo chút nhân tình, giọng nói lại lạnh lẽo đến vô tình.
Nguyên Nguyên còn nức nở, khẽ gật đầu.
Nàng biết mình đang sốt thật. Dẫu chẳng phải vì bệnh, chỉ cần hắn ở gần như thế này, nàng cũng sẽ thấy nóng bừng toàn thân. Huống chi… hắn còn chạm vào nàng.
Bùi Thiệu thu tay về, chỉnh lại tư thế, ánh mắt trầm ngâm nhìn nàng thật lâu, rồi cất giọng:
“Nể tình ngươi đang bệnh, bản quan sẽ cho ngươi thêm mấy ngày. Mười ngày nữa, nếu ngươi vẫn cố chấp, bản quan sẽ ‘bồi’ ngươi thật tốt. Tô tiểu thư… ngươi thấy thế nào?”
Nguyên Nguyên chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Nàng bị hắn dồn vào bước đường cùng, cha nàng còn nằm trong tay hắn, nàng còn có thể lựa chọn sao?
Nhưng có thêm mười ngày cũng là mười ngày…
Nguyên Nguyên được đưa trở về.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt. Vừa uống thuốc xong, nàng nằm xuống giường, càng nghĩ càng rối bời, chẳng biết phải làm gì. Cuối cùng, nàng chỉ biết khóc đến mệt lả rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, Tú Nhi đã về.
Tiểu nha hoàn mang theo bát nước ấm, hạ giọng hỏi:
“Tiểu thư, vị đại nhân đó… có tới tìm người sao?”
Nguyên Nguyên khẽ gật đầu.
Tú Nhi đoán ra ngay.
Bởi hôm nay vị quan lớn kia không đến quán ven đường như thường lệ. Vừa lúc tiểu thư trở về không lâu thì có người lạ gõ cửa, đem tới một xe đầy đồ bổ quý giá, nói là đại nhân tặng cho tiểu thư.
Chỉ riêng những thứ đó thôi, nếu để phu nhân và ma ma trong nhà nhìn thấy, thật khó mà giải thích cho xuôi.
Dẫu quán bán bánh bao và sữa đậu nành của các nàng làm ăn khá tốt, cũng tuyệt đối chẳng thể mua nổi những thứ quý giá thế này.
May mà nhà hiện giờ nhân khẩu thưa thớt, bằng không đã sớm bị phát hiện.
Tú Nhi run giọng hỏi tiếp:
“Tiểu thư, hắn… hắn đang ép buộc người sao?”
Nguyên Nguyên mím môi, gật đầu:
“Hắn cho ta hạn kỳ mười ngày…”
“Vậy… tiểu thư tính sao bây giờ?”
Sao bây giờ?
Nguyên Nguyên cũng không biết.
Cho dù nàng đồng ý… mẫu thân nàng nhất định sẽ đau lòng đến chết mất. Đây là bức tường lớn nhất chắn ngang trước mặt nàng.
Nàng phải dùng mười ngày này để nghĩ ra cách…
Thuốc bổ mà vị quan lớn kia sai người đưa tới quả thật hiệu nghiệm hơn hẳn thứ rẻ tiền nàng từng dùng. Nguyên Nguyên chỉ uống một lần đã thấy trong người khá hơn.
Nhưng ngày đầu tiên ấy, nàng lại lãng phí mất, cả ngày chẳng nghĩ ra nổi một kế sách nào.
Ngày hôm sau, nàng theo ma ma và nha hoàn đến quán nhỏ của mình.
Tưởng rằng người kia sẽ chẳng vội đến nữa… Hai người có lẽ cũng phải mười ngày sau mới gặp lại. Thế nhưng ngoài dự liệu của nàng, ngày hôm sau Bùi Thiệu lại xuất hiện.
Khác với lần trước, ngoài để lại vàng bạc, lần này hắn không bắt nàng phải nói gì, chỉ đứng đó như một vị khách bình thường.
Tên sai vặt Khánh Lộ của hắn thi thoảng cũng lén lút xuất hiện quanh con hẻm nhỏ, quan sát Nguyên Nguyên cùng việc buôn bán của nàng.
Quán nhỏ mở đến nay được mười hai ngày, Khánh Lộ đã tới tám lần.
Sáu ngày đầu, hắn ngày nào cũng đến, sau đó vì bận việc nên cách vài ngày mới quay lại.
Ngày này là ngày thứ chín hắn đến. Vừa đặt chân tới, hắn liền len lén núp vào một góc khuất, không dám đường hoàng bước vào mua đồ như mọi khi. Một là để thay chủ tử quan sát việc làm ăn của quán, hai là để lén nhìn Tô gia tiểu thư kia.