Nhìn mâm cơm ngon, Lê Chiêu – một người “vô thịt bất hoan” – đưa đũa, gắp cho mình một con tôm hấp dầu.
“Thế nào?” Âu Dương Bội hỏi.
“Ừm, ngon lắm!” Mắt Lê Chiêu sáng lên, là vẻ vui mừng từ tận đáy lòng khi ăn được đồ ăn ngon. “Tiểu Bội, không ngờ tay nghề của em lại tốt như vậy, ngon hơn cả đồ ở ngoài nhà hàng làm!”
Lê Chiêu khen thật lòng, Âu Dương Bội hiển nhiên rất thích thú. Chút hồi hộp chờ đợi lời bình vừa nãy cũng tan biến, biểu hiện ra ngoài là trên mặt không tự chủ nở một nụ cười đắc ý.
“Cái này có là gì,” Âu Dương Bội ra vẻ tùy ý nói. “Tôm hấp dầu siêu đơn giản, chỉ là lấy chỉ tôm phiền quá, ngày thường em lười làm nên căn bản không hay làm món này.”
Ý của Âu Dương Bội, chỉ là muốn Lê Chiêu khen hắn: “Oa, giỏi thật, không thường làm mà vẫn ngon thế,” nhưng Lê Chiêu nghe xong lại rất nghiêm túc nói: “Không sao, nếu em thích ăn thì sau này chuyện lấy chỉ tôm cứ giao cho anh là được.”
Chưa từng có ai nói với Âu Dương Bội những lời như vậy, cũng chưa từng có ai cho hắn cái cảm giác này, cái cảm giác mà hắn rất khó dùng lời để diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play