“Thành thật xin lỗi, anh là người tốt, nhưng em cảm thấy chúng ta không phù hợp với nhau.”
Hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của đối tượng xem mắt dành cho mình, trong lòng Lê Chiêu dâng lên từng đợt chua xót. Anh không kìm được ngửa đầu, dốc cạn chỗ rượu còn sót lại trong ly vào miệng.
Rượu mạnh cay nồng thiêu đốt cổ họng rồi chạy thẳng xuống dạ dày. Cho đến khi tửu lượng không chịu nổi nữa, Lê Chiêu nhanh chóng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Anh thở dài, mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa, đưa tay day trán.
Anh là Lê Chiêu, có công việc ổn định, phẩm hạnh đoan chính, gia giáo tốt, ngoại hình tạm ổn, cấp bậc tin tức tố cũng không tệ, suốt 29 năm qua nhìn chung cuộc sống khá suôn sẻ. Thế nhưng anh không ngờ, khi sắp bước qua tuổi 30, lại vấp phải một cửa ải tưởng chừng đơn giản, kết hôn và tìm bạn đời.
Trước đây cũng từng có vài mối quan hệ, tiếc rằng chẳng mối nào kéo dài lâu. Hơn nữa, không ngoại lệ, lần nào cũng là đối phương nói lời chia tay, lý do đưa ra thì y hệt nhau, chê Lê Chiêu khô khan, thiếu lãng mạn, sống chung quá tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị.
Đối với chuyện này, Lê Chiêu thật sự không biết nói gì.
Anh biết bản thân mình ăn nói vụng về, tính cách khô khan, chẳng có chút thú vị nào, không giống những Alpha khác vừa biết lãng mạn vừa biết dỗ dành người ta. Cho nên khi không giữ được ai, anh cũng không trách đối phương.
Anh từng mong sẽ kết hôn, sinh con trước năm 30 tuổi, có một gia đình nhỏ hạnh phúc và hòa thuận. Vì thế, anh nghiêm túc tham gia xem mắt, hy vọng sẽ gặp được một Omega phù hợp với tính cách của mình, tin tức tố cũng có sự hấp dẫn lẫn nhau. Nhưng đáng tiếc, đời không như mơ. Càng gấp gáp muốn chứng minh sẽ có người yêu thích mình, thì các cuộc hẹn hò lại càng thất bại thảm hại hơn.
Giống như buổi chiều hôm nay, đây đã là lần xem mắt thất bại thứ mười trong tháng này của Lê Chiêu.
Bị đả kích liên tiếp khiến tâm trạng anh tụt dốc không phanh. Lê Chiêu lang thang ngoài đường nửa ngày mà vẫn không muốn quay về căn nhà quạnh quẽ. Cuối cùng, anh cũng không rõ mình nghĩ gì nữa, chỉ là đầu óc nóng lên, như có ma xui quỷ khiến mà bước vào quán bar bên đường.
Đây là lần đầu tiên Lê Chiêu đặt chân vào quán bar. Anh vốn không thích nơi có ánh đèn mờ mờ ảo ảo và âm nhạc ồn ào thế này. Nhưng hôm nay, anh lại cần cái sự náo nhiệt chết tiệt ấy để lấn át đi nỗi chua xót trong lòng.
Sau khi nốc ba ly rượu mạnh vào bụng, đầu óc Lê Chiêu đã bắt đầu quay cuồng, trước mắt như đầy sao bay loang loáng, đau đầu choáng váng.
Lý trí còn sót lại trong anh cố gắng nhắc nhở, không được uống nữa, nếu uống thêm e là không thể về nhà. Thế là anh chống tay lên thành ghế sofa, lảo đảo đứng dậy, định rời đi.
Nhưng đúng lúc Lê Chiêu vừa đứng lên, còn chưa kịp bước đi, âm nhạc ồn ào trong quán bar bỗng nhiên ngừng lại. Tất cả âm thanh như bị ai đó rút dây điện, im bặt. Ánh đèn neon u tối cũng lập tức chuyển thành một luồng sáng trắng dịu nhẹ, rọi khắp không gian quán bar.
Lê Chiêu giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh đưa tay áp lên ngực, cảm thấy màng tai còn chưa kịp thích ứng với sự yên tĩnh đột ngột đến lạ thường này.
Theo bản năng, anh đưa mắt nhìn quanh, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Và rồi, trong một khoảnh khắc không hề được báo trước, một gương mặt đẹp như bước ra từ cõi tiên đột ngột đập vào mắt anh.
Đó là một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở, làn da trắng nõn, ngũ quan sắc nét, khí chất cao quý. Đôi mắt dịu dàng như nước mùa xuân, sống mũi cao thẳng, làn môi hồng hào căng mọng, gợi cảm đến mức khiến người đối diện không thể dời mắt.
Lúc này, người kia khẽ mỉm cười, dường như cũng không hề lấy làm lạ trước sự tĩnh lặng đột ngột vừa xảy ra.
Đó là vẻ đẹp như thể không thuộc về thế giới này, vượt xa cấp độ nhan sắc thông thường của người phàm. Trong bầu không khí lặng như tờ ấy, Lê Chiêu nghe rõ tiếng tim mình đang đập dồn dập.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng tim đập ấy lập tức bị thay thế bởi âm nhạc ồn ào vang lên trở lại, mọi thanh âm ầm ĩ như cuốn anh trở về hiện thực. Lê Chiêu lúc này mới có thể thở lại, hít vào một hơi thật sâu, như thể vừa được cứu sống khỏi khoảng không thiếu dưỡng khí.
Anh thở hổn hển, mắt không chớp lấy một cái nhìn về phía mỹ nhân đang ngồi cách mình không xa trên ghế dài. Và rồi, dưới sự kích thích của cồn rượu, trong đầu anh bất ngờ hiện lên một ý nghĩ điên rồ, táo bạo chưa từng có.
Một Omega xinh đẹp đến vậy…tại sao không thể là của mình?
Nếu là ngày thường, chắc hẳn Lê Chiêu chỉ dám lén nhìn mỹ nhân như thế từ xa, thậm chí còn có thể đỏ mặt quay đi vì ngượng. Nhưng đêm nay thì khác, có chất xúc tác là say rượu, thất vọng, và cơn đau âm ỉ trong lòng đã đẩy anh đến giới hạn. Một luồng dũng khí mà bản thân chưa từng biết đến bỗng dâng trào, khiến anh như không còn là chính mình.
Không suy nghĩ thêm, đầu óc mơ màng, anh lảo đảo bước về phía chiếc ghế dài ấy, nơi có người kia đang ngồi.
Khoảng cách không xa, Lê Chiêu chỉ mấy bước đã tới gần. Nhưng vừa đến nơi, anh mới phát hiện, mỹ nhân kia không phải đi một mình, bên cạnh còn có một thanh niên trông khá bình thường, ngoại hình không có gì nổi bật.
…Lê Chiêu lập tức thấy xấu hổ. Cơn xúc động vừa rồi cũng nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh, lý trí trở lại không ít.
Đột nhiên có một người xa lạ đứng sững trước ghế sofa, cả hai người ngồi đó đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Ánh mắt của mỹ nhân thì mang theo vẻ tò mò và dò xét đầy thú vị, trong khi ánh mắt của chàng trai bình thường bên cạnh lại rõ ràng là cảnh giác và đề phòng.
“Xin lỗi,” Lê Chiêu mở miệng, giọng còn vướng men say, đầu lưỡi hơi cứng, “Tôi… không…”
Anh vốn định nói một câu kiểu như “Xin lỗi đã làm phiền hai người” hay “Xin lỗi, tôi nhầm ghế rồi” để rút lui trong thể diện, nhưng đúng lúc đó, mỹ nhân kia lại khẽ mỉm cười với anh.
Nụ cười ấy như mang theo phép thuật, khiến linh hồn bé nhỏ của Lê Chiêu dường như bị câu mất.
Trong khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn quên mất mình định nói gì. Đầu óc trống rỗng, lý trí bay đi đâu mất, chỉ còn lại một Lê Chiêu đứng ngây người ra tại chỗ, như bị ánh nhìn kia thôi miên.
Chàng trai bình thường kia có phần mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi:
“Anh là ai?”
“Tôi…”
Lê Chiêu liếc nhìn mỹ nhân, rồi lại nhìn sang người thanh niên kia, trong lòng càng thêm chắc chắn, hai người này chắc chắn không phải là một cặp.
Dù sao thì, từ ngoại hình mà nói, hai người họ hoàn toàn không xứng đôi. Mỹ nhân kia đẹp đến mức khiến người ta không dám thở mạnh, còn đối phương…thật sự chỉ có thể nói là bình thường. Lẽ nào người đẹp như vậy lại để mắt đến một người như thế? Huống hồ, ánh mắt đề phòng của tên kia rõ ràng là kiểu sợ bị người ta giành mất nam thần mình thầm thương trộm nhớ.
Chính vì thế, Lê Chiêu bất giác cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bớt đi phần câu nệ, lại thêm vài phần tự tin. Anh chỉnh lại phần vạt áo hơi xộc xệch của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, hướng về phía mỹ nhân, trịnh trọng mở lời:
“Chào cậu, không biết tôi có vinh hạnh được mời cậu một ly rượu không?”
Người thanh niên bình thường kia trợn trắng mắt rõ to.
Còn mỹ nhân thì hơi nhếch khóe môi, ánh mắt từ trên xuống dưới chậm rãi đánh giá Lê Chiêu một lượt. Cái nhìn ấy khiến toàn thân Lê Chiêu lập tức căng cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh vì căng thẳng.
May mắn thay, dù sao ngoại hình của anh cũng không tệ, vai rộng, dáng cao, vóc người rắn rỏi. Trong giới Alpha thì cũng thuộc hàng điều kiện tốt. Có lẽ vì thế nên mỹ nhân nhìn một lúc rồi dường như cũng khá vừa mắt, khẽ cười đáp:
“Được thôi.”
Giọng của mỹ nhân cũng dễ nghe đến lạ, chỉ vỏn vẹn hai chữ thôi mà Lê Chiêu đã cảm thấy như từng đốt xương trong người mình đều đang tan chảy.
Anh khẩn trương đến mức không biết làm gì ngoài việc xoa xoa phần đùi quần theo bản năng, miệng ngốc nghếch thốt ra một câu:
“Cảm ơn…”
Người thanh niên bình thường kia lại tiếp tục đảo mắt đầy khó chịu, quay sang mỹ nhân, nói:
“Âu Dương, chúng ta còn phải…”
Mỹ nhân khẽ giơ tay cắt ngang lời tên kia:
“Chuyện tối nay đến đây thôi, cậu đi trước đi. Tôi còn có việc.”
Người kia thở dài, trông như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi người ghé vào tai mỹ nhân nói nhỏ một câu, rồi lặng lẽ rời đi.
Trên ghế sofa giờ chỉ còn lại hai người, Lê Chiêu và mỹ nhân kia.
Lê Chiêu khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết theo động tác ấy cũng khẽ trượt lên xuống nơi cổ họng, nổi bật trên chiếc cổ thon dài.
Mỹ nhân nghiêng người dựa vào sofa, ánh mắt mang theo ý cười, nhìn anh như đang thưởng thức một vở kịch thú vị:
“Không phải nói muốn mời tôi uống rượu sao? Anh định đứng đó mà mời à?”
“À…không, không phải.”
Lê Chiêu có chút lúng túng, hai tay cứ cọ lên quần theo thói quen, sau đó mới lấy hết can đảm bước đến ngồi xuống chỗ lúc nãy người thanh niên bình thường kia vừa rời đi, ngay cạnh mỹ nhân.
Khi ngồi gần người đẹp như vậy, Lê Chiêu lại càng thêm căng thẳng. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua ly rượu trước mặt đối phương, gần như đã cạn đáy, rồi nhanh chóng gọi phục vụ mang menu đến.
Lê Chiêu không rành về rượu, thậm chí chẳng nhớ nổi tên loại cocktail màu xanh lam nhạt mà mỹ nhân đang uống. Thế là anh chỉ đại vào ly đó và nói với phục vụ:
“Cho tôi hai ly giống vậy.”
“Vâng, thưa quý khách.” Nhân viên gật đầu, mỉm cười hỏi thêm:
“Xin hỏi quý khách có muốn gọi thêm gì ăn không ạ?”
Lê Chiêu lập tức quay sang mỹ nhân, cẩn thận hỏi:
“Cậu có đói không? Muốn gọi chút đồ ăn không?”
“Không cần.” Mỹ nhân đáp lại bằng giọng nói mềm mại, êm tai đến mức khiến người ta muốn nghe thêm lần nữa.
“Không cần…” Lê Chiêu lập lại, như thể vẫn còn đắm chìm trong dư âm giọng nói ấy.
“Vâng, thưa quý khách.” Phục vụ cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi.
Dù đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng Lê Chiêu vẫn cố gắng ngồi ngay ngắn, hai tay lúng túng đặt trên đùi, sống lưng giữ thẳng tắp.
Còn mỹ nhân thì lại thư thả tựa vào ghế sofa, khóe môi mang ý cười như có như không, thưởng thức dáng vẻ lúng túng của Lê Chiêu.
“À,” Lê Chiêu bắt đầu cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, “Lúc nãy làm phiền hai người trò chuyện rồi.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng không muốn nói chuyện nữa.”
“Vậy…” Lê Chiêu thử thăm dò, “Người bạn của cậu sẽ không thấy khó chịu chứ?”
Lê Chiêu đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “người bạn” khi nói câu đó.
Không rõ mỹ nhân có hiểu được ẩn ý trong lời anh hay không, chỉ mỉm cười đáp:
“Không đâu, cậu ấy vốn có tính cách như vậy, anh không cần để tâm.”
Giọng điệu thờ ơ của mỹ nhân khi nhắc đến người thanh niên bình thường kia khiến Lê Chiêu thấy yên tâm hơn nhiều. Anh đang cân nhắc làm cách nào để khéo léo và tự nhiên cho đối phương biết rằng mình cũng đang độc thân, thì đúng lúc đó, người phục vụ bưng khay đồ uống đến bên bàn.
“Thưa quý khách, món ngài đã gọi ‘Sự lãng mạng cháy bỏng’ đây ạ.”
Người phục vụ lần lượt đặt hai ly rượu màu xanh lam nhạt, đựng trong ly chân cao trước mặt Lê Chiêu và mỹ nhân.
Lê Chiêu lúc này mới biết, thì ra loại rượu này có tên là “Sự lãng mạn cháy bỏng”.
Sau khi phục vụ rời đi, mỹ nhân nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc trong tay, rồi nhìn sang Lê Chiêu, giọng đầy ám muội nói:
“Ngồi xa như vậy, làm sao chạm ly được?”
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt mỹ nhân, khiến những đường nét ngập tràn tình ý kia càng thêm quyến rũ mê người. Lê Chiêu nâng ly rượu lên, ngơ ngác dịch người lại gần phía mỹ nhân khoảng một mét.
“Mời cậu, chúc…” Lê Chiêu nói lắp, “Chúc cậu mỗi ngày vui vẻ.”
Mỹ nhân bị dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa thật thà của Lê Chiêu chọc cười. Hắn nâng ly rượu khẽ chạm nhẹ vào ly của Lê Chiêu, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Lê Chiêu căng thẳng nâng ly, sau khi chạm cốc thì cũng bắt chước dáng vẻ của mỹ nhân, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Nhưng ngụm này vừa trôi xuống đã không chịu nổi, cồn nồng và mạnh lập tức bốc lên, khiến Lê Chiêu sặc đến ho khan kịch liệt.
Mỹ nhân đặt ly xuống, chủ động nghiêng người qua vỗ nhẹ lưng cho Lê Chiêu, vừa vỗ vừa nói:
“Loại rượu này là mạnh nhất ở đây đấy, vừa nãy anh uống mạnh như vậy, tôi còn tưởng anh tửu lượng cũng khá cao đấy.”
Lê Chiêu lúc này xấu hổ muốn độn thổ. Anh thấy mỹ nhân uống trông nhẹ nhàng như không nên tưởng mình cũng uống được, không ngờ vừa một ngụm đã như mất nửa cái mạng.
Sau một hồi ho đến mức đỏ cả mặt, cuối cùng Lê Chiêu cũng ngừng lại được. Tuy đầu óc ngày càng choáng, hai má nóng bừng, nhưng ít nhất là đã ngừng ho.
“Tôi…tôi uống cũng tạm,” Lê Chiêu nói dối mà giọng hơi run, “Chủ yếu là lúc nãy đã uống vài ly trước đó rồi.”
Thấy Lê Chiêu không còn ho nữa, mỹ nhân liền thu tay về, một lần nữa tựa vào sofa, mỉm cười nhìn anh.
“Khụ khụ, cái đó, không ngờ tửu lượng của một Omega như cậu lại tốt như vậy đó.” Lê Chiêu bổ sung.
Mỹ nhân khựng lại một chút, ngay sau đó khóe môi cong lên, nụ cười càng sâu hơn:
“Anh nghĩ tôi là Omega sao?”
Lê Chiêu đã quá say, đến mức hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm ẩn giấu trong câu nói ấy. Vẫn ngây ngô gật đầu, anh thành thật đáp:
“Ừm, cậu là Omega đẹp nhất mà tôi từng thấy.”