Lâm Chân ngồi thụp xuống bên trong khe đá hẹp, dịch lại gần phía Cố Lẫm, thì thầm:
“Trên người ngươi thương tích nặng thế kia, ta cứ tưởng phải mấy ngày trời mới tỉnh lại được chứ.”
Chẳng có gì khiến cậu vui hơn việc Cố Lẫm tỉnh lại. Trên gương mặt cậu rạng rỡ niềm vui, đôi mắt cười cong cong, sống mũi nhỏ xíu cũng hơi nhăn lại, trông lại càng giống đứa trẻ nhỏ.
Cố Lẫm lặng lẽ nhìn cậu, trí nhớ dần quay về, nhưng muốn mở miệng lại chẳng nói nên lời, hồi lâu chỉ thốt ra được hai chữ.
Lâm Chân vội đỡ lời:
“Ngươi đừng nói vội, chờ thân thể khá lên hẵng hay. Nào, đây là thuốc hạ sốt, uống hết lần này, trưa ta lại xem thế nào. Nếu còn sốt, ta sẽ lên núi tìm thêm loại cỏ có dược tính tương tự.”
Tuy cỏ thuốc kia đã được phơi khô, nhưng ngoài việc hiệu quả có hơi kém một chút, cũng không đến mức vô dụng. Chỉ là vì phơi cùng mớ cỏ dại khác, nên giờ nhìn đâu cũng thấy vàng vàng, chẳng dễ tìm chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT