Trong trí nhớ của nguyên thân có hình dáng của Cố Đại, nhưng Cố Lẫm lớn lên lại chỉ giống Cố Đại có ba phần, duy chỉ có chiều cao là thừa hưởng hoàn toàn—mới mười bốn tuổi đã cao hơn một thước bảy (khoảng 1m7), cũng không biết cuối cùng lớn lên còn ra sao nữa.
Hắn ta sinh ra đã mang gương mặt lãnh đạm, tuy tuấn tú nhưng khiến người ta khó mà lại gần.
Lâm Chân không khỏi cảm thán: thời gian trôi qua thật nhanh. Tựa như hôm qua cậu còn có thể tùy ý xoa đầu hắn, ba hôm trước còn ôm hắn ngồi trong lòng, chớp mắt đã thành người lớn, lại còn cao hơn cả cậu…
Việc Cố Lẫm cao hơn mình, thật sự khiến Lâm Chân ngơ ngẩn, cho đến giờ vẫn chưa thích ứng được.
Cũng từ lúc ấy, cậu dần dần thôi gọi cái tên “Xuyên Tử”, bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Cố Lẫm không còn hợp chút nào, nghe vào lại thấy là lạ.
Lâm Chân đang định lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với tiểu tử này một chút, không cho hắn cúi đầu nhìn mình, thì Cố Lẫm đã mở miệng:
“Lâm thúc, sau này nếu có ai hỏi chuyện hôn nhân của ta, thì cứ nói ta đã có ca nhi đính hôn rồi, chờ đến lúc ta đỗ đạt bảng vàng sẽ thành thân. Bảo họ đừng hỏi nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play