Cố Xuyên Tử kỳ thực biết Từ phu tử không mấy ưa hắn, ít nhất cũng lãnh đạm hơn hẳn với mấy học sinh khác. Hắn từng nghĩ Từ phu tử thể nào cũng sẽ đuổi hắn ra khỏi học đường, không ngờ y lại mở miệng hỏi han.
Hắn đáp: “Chuyện của Lâm thúc đều là lời đồn sai sự thật.”
Hắn ngừng một chút, đem chuyện phụ thân Cố Đại đột ngột qua đời kể lại, rồi nói Lâm Chân không những không tham tài sản nhà họ Cố, mà còn quay về Lâm gia kiếm sống, rồi vì hắn mà đến gặp Mã thị với Chu Đào đòi lại công bằng, sau đó đưa cậu về nhà, lo cho cậu nhập học đường.
Những chuyện ấy, Cố Xuyên Tử không thêm bớt một câu, cũng là lần đầu tiên hắn chịu kể ra. Hắn không hay biết nét mặt mình vốn luôn lạnh lùng, nay dần có chút ấm áp, dung mạo bạc tình cũng hiện lên đôi nét trẻ thơ đúng tuổi.
Từ Hữu Đạt thấy thần sắc hắn có phần khác trước, lại nhớ tới hôm hắn được đưa tới bởi Lâm Chân, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
“Hôm nay tạm bỏ qua chuyện này, nhưng nếu còn tái phạm, quyết chẳng khoan dung.”
Lúc động thủ còn nghĩ phải chuẩn bị bọc sách mang về nhà, Cố Xuyên Tử ngẩng đầu nhìn Từ phu tử, chắp tay:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT