Sáng hôm sau, Lâm Chân dậy sớm như hai hôm trước, cùng Xuyên Tử ăn chút điểm tâm rồi đưa cậu bé đến nhà Từ phu tử ở phía đông thành.
Lúc ấy trời hãy còn tờ mờ sáng, phần lớn cửa tiệm hai bên đường vẫn chưa mở, chỉ có mấy hàng buôn sớm thắp đèn lồng lập lòe, cảnh tượng giống hệt ngày đầu tiên cậu đưa Xuyên Tử đến học đường.
Chỉ khác là, từ lúc hai người rời khỏi quán ăn “Thực Vị Trai” đi ra ngoài đường, đã có không ít người buôn bán sớm liếc mắt nhìn họ, hoặc kín đáo, hoặc lộ liễu, còn ghé tai người bên cạnh thì thầm gì đó, ánh mắt cứ nhìn mãi theo bóng Lâm Chân.
Lâm Chân giả như không thấy gì, vẫn đưa Xuyên Tử đến tận trước cửa nhà Từ phu tử.
“Đi thôi, nhớ kỹ lời ta dặn, nếu không chịu nổi thì cứ về nhà trước.” – Lâm Chân vỗ vỗ vai Xuyên Tử, đứng ngoài cửa dặn dò.
Xuyên Tử gật đầu, nhìn Lâm Chân: “Lâm thúc trở về cũng nhớ cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, ta có phải tội phạm giết người phóng hỏa gì đâu, bọn họ chẳng làm gì được ta cả.” – Cậu Lâm đáp, vẻ rất vững dạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT