Tân Tâm tắm ngay cạnh Hạ Tân Xuyên.

Vòi nước được mở, dòng nước lạnh từ vòi hoa sen phun ra, dù là mùa hè, Tân Tâm vẫn lạnh đến rùng mình, có lẽ là di chứng của buổi chiều bị đông cứng trong kho lạnh.

Cậu run rẩy nhìn sang Hạ Tân Xuyên bên cạnh.

Hạ Tân Xuyên nhắm mắt ngửa đầu, dòng nước “ào ào” xối lên mặt hắn, trông không có vẻ gì là khó chịu. Cơ bắp trên lưng nổi lên từng thớ, dòng nước chảy xuống theo những đường cơ mà rẽ nhánh.

Tân Tâm lùi lại một bước, không đứng dưới vòi hoa sen nữa, dùng tay vốc nước tạt lên người. Cậu mất một lúc lâu mới làm ướt được toàn thân, quay đầu định nhìn Hạ Tân Xuyên cho yên tâm thì đột nhiên phát hiện Hạ Tân Xuyên cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt khó nói thành lời.

Tân Tâm chủ động giải thích: “Anh ơi, em lạnh.”

Cậu vừa nói vừa run lên hai cái.

Hạ Tân Xuyên nhặt chiếc chậu đặt dưới đất lên.

“Anh ơi, anh đi đâu đấy?”

Tân Tâm không dám ở lại một mình trong phòng tắm, chân trần đi theo Hạ Tân Xuyên.

Chân Hạ Tân Xuyên dài, một bước sải rất xa.

Tân Tâm líu ríu bước nhanh theo sau Hạ Tân Xuyên, rẽ vào một gian phòng nhỏ bên ngoài phòng thay đồ của nhà tắm công cộng.

Hạ Tân Xuyên đặt chậu xuống dưới vòi nước trong gian phòng nhỏ, rồi lại quay ra, chiếc chìa khóa có dây đỏ trên tay tuột ra một đoạn, hắn mở khóa lấy thẻ, quay đầu nhìn người đang tha thiết đi theo mình.

Một tiếng “tít”, nước nóng chảy ra. Tân Tâm ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nói với Hạ Tân Xuyên: “Anh ơi, anh tốt thật.”

Hạ Tân Xuyên không để ý đến cậu.

Tân Tâm lại nói: “Anh ơi, anh tuyệt thật.”

Hạ Tân Xuyên vẫn không để ý đến cậu.

Tân Tâm nghĩ một lúc, rồi dùng một giọng điệu ngưỡng mộ mà đàn ông bình thường khó lòng từ chối: “Anh ơi, anh to thật.”

Hạ Tân Xuyên cuối cùng cũng liếc nhìn cậu: “Câm miệng.”

Tân Tâm bĩu môi.

Một chậu nước nóng lớn đã đầy, Hạ Tân Xuyên xách chậu nước lên đi về, Tân Tâm lẽo đẽo theo sau: “Anh ơi, em gọi anh là anh có hợp không? Trông anh trẻ lắm, em hai mươi rồi, còn anh?”

“Tôi năm mươi.”

Hạ Tân Xuyên lạnh lùng nói, người phía sau cuối cùng cũng im lặng.

Trở lại phòng tắm, Hạ Tân Xuyên đặt chậu nước nóng dưới chân Tân Tâm.

Tân Tâm: “Cảm ơn chú.”

Hạ Tân Xuyên: “...”

Tân Tâm ngồi xổm, dùng cốc đánh răng dội nước lên người. Cậu cứ dội một lần là lại rùng mình một cái vì sung sướng. Cậu ngẩng đầu nói với Hạ Tân Xuyên: “Anh ơi, anh kể cho em nghe về Triệu Hoành Vĩ được không? Em bị anh ta dọa một lần rồi, ít nhất cũng phải biết chút kiêng kỵ chứ, cũng không thể cứ bám dính lấy anh mãi được.”

Hạ Tân Xuyên đang gội đầu, ngón tay luồn vào lớp bọt trắng trên tóc, hờ hững nói một câu: “Cậu ta chết rồi.”

Điều này Tân Tâm đã biết từ nhiệm vụ, cậu hỏi tiếp: “Chết như thế nào ạ?”

Hạ Tân Xuyên lại không thèm để ý đến cậu nữa.

Tân Tâm bĩu môi, xoa xà phòng lên người. Bánh xà phòng trơn tuột, rơi mấy lần, cậu cũng nhặt lên mấy lần.

Hạ Tân Xuyên gội đầu xong, đang xả nước. Tân Tâm nhặt bánh xà phòng dưới chân hắn lên xoa lên đầu mình. Cậu nghèo, rửa mặt, tắm, gội đầu, chỉ có một bánh xà phòng này thôi.

Cậu đang cố gắng tạo bọt trên tóc thì nghe Hạ Tân Xuyên nói: “Chết cóng trong kho lạnh.”

Tay Tân Tâm run lên, bánh xà phòng tuột khỏi tay, lăn tít ra xa, “cạch” một tiếng đập vào tường rồi nảy ra, không biết đã trôi đi đâu mất.

Tân Tâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hạ Tân Xuyên.

Tân Tâm: “Anh ơi, anh nhặt xà phòng giúp em được không? Chân em tê quá không đứng dậy nổi.”

Hạ Tân Xuyên đáp lại bằng cách đổ một lượng lớn dầu gội vào lòng bàn tay, rồi ấn mạnh lên đầu Tân Tâm.

Tắm xong, hai người ra ngoài thay áo ba lỗ và quần đùi sạch sẽ. Tân Tâm sau đó vẫn tự mình tắm xong rồi nhặt lại bánh xà phòng. Cậu nhờ Hạ Tân Xuyên đừng đi ra ngoài, ở lại cùng cậu nhặt, Hạ Tân Xuyên chỉ xả nước, không đi ra ngoài cũng không để ý đến cậu.

Tân Tâm nhìn Hạ Tân Xuyên khóa cửa tủ đồ: “Anh ơi, sau này em được nhận chính thức rồi có được dùng thẻ quẹt nước nóng không?”

Hạ Tân Xuyên khóa cửa xong: “Tìm một công việc mới có ứng lương trước đi, rồi đi mau đi.”

Tân Tâm đi theo Hạ Tân Xuyên ra khỏi phòng tắm, tay níu lấy một góc áo ba lỗ của hắn: “Anh ơi, tại sao Triệu Hoành Vĩ lại chết cóng trong kho lạnh ạ? Anh ta chết trong kho lạnh, vậy thì có lẽ sẽ không xuất hiện trong ký túc xá đâu nhỉ?”

Hạ Tân Xuyên liếc cậu một cái: “Có lý, vậy cậu đừng chuyển nữa.”

Tân Tâm: “...”

Tân Tâm: “Em chuyển, em chuyển ngay đây.”

Về đến ký túc xá, Hạ Tân Xuyên đã lên giường. Tân Tâm cuộn chăn và chiếu trên giường mình lại rồi ném lên giường trên của Hạ Tân Xuyên.

Màn đã rách, cũng chẳng đáng dọn dẹp, vừa hay đỡ mất công.

Tân Tâm tháo cả chiếc quạt điện nhỏ xuống, leo lên giường trên trải giường xong, treo quạt lên mới phát hiện không có chỗ cắm điện, đành phải tạm thời nằm như vậy.

Trong ký túc xá tối om, khá yên tĩnh. Bạn cùng phòng có thói quen tốt, không ai ngáy, chỉ có tiếng quạt điện “vù vù” của họ.

Không có màn che, Tân Tâm luôn cảm thấy mình như đang phơi mình trong đêm tối, rất nguy hiểm.

Cậu nằm sấp, úp mặt vào gối, trong lòng thầm niệm: “Tôi chuyển đi rồi, ông thích ngủ thì cứ qua đó ngủ, đừng tìm tôi. Tôi đến đây để giúp ông phá án, ông đừng nhắm vào tôi, có chuyện gì thì cứ nhắm vào anh chàng cơ bắp ở dưới kia kìa, xem anh ta có đánh ông không là biết ngay.”

Một lúc sau, Tân Tâm không niệm nữa.

Muỗi ban đêm còn hung hăng hơn ban ngày. Trên người Tân Tâm vốn đã có không ít nốt muỗi đốt, cậu vừa gãi vừa trở mình, càng gãi càng ngứa. Muỗi đốt cả ngón chân cậu, cậu co người lại gãi ngón chân cái.

Bất thình lình, một bàn tay từ dưới đưa lên vỗ vào cánh tay cậu.

Tân Tâm sợ đến run bắn cả người.

“Làm gì đấy, cứ lật qua lật lại?”

“Muỗi đốt em, em đang gãi.”

Cánh tay dài thu lại.

Tân Tâm nằm im, ra sức gãi ngón chân.

Một lúc sau, nửa cái đầu xuất hiện trước mặt cậu.

Thiếu chút nữa là dọa cậu chết khiếp.

Nhìn kỹ đôi mắt đó, trái tim đang nhảy lên tận cổ họng của Tân Tâm mới từ từ nuốt xuống.

“Anh...”

Hạ Tân Xuyên nói: “Cậu đừng gọi tôi là anh, nghe phiền lắm.”

“Chú...”

Hạ Tân Xuyên đưa tay vỗ vào cánh tay cậu một cái, tiếng “bốp” vang lên giòn giã trong phòng.

“Xuống đây.”

Tân Tâm không gãi chân nữa: “Anh ơi, em không xuống đâu, em cứ ngủ thế này thôi, em biết ngủ ở đó không tốt, em không động đậy nữa đâu.”

“Bảo cậu xuống thì xuống.”

Hạ Tân Xuyên túm lấy cổ áo cậu.

Tân Tâm nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay hắn, ngoan ngoãn trèo xuống từ giường trên.

Hạ Tân Xuyên xách áo ba lỗ của cậu, nhét cậu vào giường tầng dưới – giường của Hạ Tân Xuyên.

Tân Tâm nằm vào, lập tức bị mùi của Hạ Tân Xuyên bao bọc, trên chiếu vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.

Hạ Tân Xuyên cúi người cài màn lại, rồi từ bên cạnh trèo lên. Một tiếng “cót két”, Tân Tâm biết Hạ Tân Xuyên đã nằm xuống. Cậu nhìn lên tấm ván gỗ trên đầu, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh đưa giúp em cái quạt nhỏ kẹp ở thành giường xuống được không?”

Hồi lâu không có động tĩnh.

Tân Tâm hết hy vọng, thầm nghĩ Hạ Tân Xuyên đúng là người tàn nhẫn, trời nóng thế này mà cũng không bật quạt.

Cậu nghĩ một lúc, rồi thò tay ra khỏi màn, với về phía đối diện. Cố gắng một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng thành công với tới được ổ cắm của mình mà không cần xuống giường.

Để tiện sạc điện thoại chơi game trên giường trên, cậu đã mua loại ổ cắm có dây dài nhất. Cầm ổ cắm trong tay, cậu giơ lên trên: “Anh ơi, vậy anh dùng đi, cắm quạt vào cho mát.”

Tân Tâm giơ đến mỏi cả tay, cuối cùng phía trên cũng có động tĩnh.

Ổ cắm trong tay bị giật đi, Tân Tâm rụt tay lại.

Một lúc sau, cánh tay dài ngoằng thò xuống, kéo kéo cái màn.

Chiếc quạt nhỏ đã được cắm điện, từ từ quay, dí vào màn hai cái.

Tân Tâm vội đưa tay ra nhận lấy, kẹp vào thành giường: “Cảm ơn anh.”

Gió nóng cũng còn hơn là không có gió. Tân Tâm áp mặt vào quạt, thầm nghĩ Hạ Tân Xuyên quả nhiên là người tốt. Người ta thường nói không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, thái độ của Hạ Tân Xuyên khi nhắc đến Triệu Hoành Vĩ khiến cậu cảm thấy hắn chắc chắn không có vấn đề gì.

Trong bóng tối, chiếc màn rách màu trắng rủ xuống tấm ván giường trơ trọi, trông đặc biệt rợn người. Tân Tâm rùng mình một cái, nhắm chặt mắt ngủ.

Ngủ đi, một giấc tỉnh dậy là trời sáng.

Đôi khi người ta đúng là sợ gì gặp nấy. Tân Tâm khó khăn lắm mới ngủ được, lại bị nước tiểu làm cho tỉnh giấc trong mơ màng.

Gió nóng “vù vù” thổi, Tân Tâm kẹp chặt chân, giả vờ mình không có bàng quang, tất cả chỉ là ảo giác.

Cố gắng nhịn ba phút, Tân Tâm vẫn run rẩy mở mắt.

Trong phòng tối om, ngoài tiếng quạt, Tân Tâm chỉ nghe thấy tiếng thở của mình.

Cậu thử trở mình.

Giường kêu “cót két” một tiếng.

Tân Tâm lật qua lật lại hai ba lần, trong phòng vang lên tiếng “cót két”, từng tiếng như gõ thẳng vào tim cậu.

Không nhịn được nữa rồi.

Tân Tâm nghiến răng ngồi dậy, gõ tay lên tấm ván giường trên đầu.

“Hạ Tân Xuyên...”

Hạ Tân Xuyên không để ý đến cậu.

Tân Tâm dở khóc dở cười, xoa xoa đầu gối, thầm nghĩ nếu cậu tè dầm ra giường Hạ Tân Xuyên, hắn có đánh cậu không?

Thân chủ cũ Kiều Văn Quảng là một thanh niên phóng khoáng, có thể dùng tay vừa gãi chân xong để bốc khoai tây chiên bỏ vào miệng mà không hề áy náy. Tân Tâm không thể bẩn thỉu như vậy được.

Dù sao thì Triệu Hoành Vĩ cũng không thể giết cậu ngay lập tức, cậu xuống giường đi vệ sinh xong rồi chui ngay vào chăn là ổn.

Tân Tâm cố gắng tự trấn an mình, vén màn xuống giường. Cậu vẫn chưa từ bỏ, đứng dậy dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Hạ Tân Xuyên.

“Cháy rồi...”

Bàng quang của cậu cháy rồi.

Hạ Tân Xuyên vẫn không có phản ứng.

Tân Tâm đành phải từ bỏ việc gọi Hạ Tân Xuyên dậy. Cậu liếc nhìn về phía cửa phòng, một mảng tối đen. Điện thoại của cậu bị hỏng vì lạnh trong kho lạnh chiều nay, về đến nơi vẫn cắm sạc cấp cứu. Tân Tâm ấn nút nguồn, không có phản ứng, chắc là nó đã hy sinh trước cậu một bước rồi.

Không còn cách nào khác, đành phải một mình mò mẫm đi vệ sinh trong bóng tối.

Người sống không thể để nước tiểu làm chết được.

Tân Tâm nhón chân, bước những bước nhỏ về phía nhà vệ sinh ở cửa phòng. Cậu cố gắng để đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ gì, đích đến chỉ có một!

Vặn cửa nhà vệ sinh, Tân Tâm bước một chân vào trong.

Nhà vệ sinh trong ký túc xá là loại bệ xí xổm, nằm bên trong bồn rửa tay, sát tường, được xây cao lên hai bậc.

Đừng dọa tôi, đừng dọa tôi.

Tân Tâm đứng trên bậc thềm, trong lòng điên cuồng niệm chú.

Nếu có lương tâm thì đợi tôi đi xong rồi hẵng dọa.

Cậu không muốn tè ra chân.

Không biết là do cậu quá căng thẳng, sợ hãi, hay vì lý do nào khác, lúc nãy trên giường thì buồn tiểu kinh khủng, đến lúc thật sự lôi ra thì lại đột nhiên hết sạch. Mặt Tân Tâm nhăn lại thành một cục, thầm nghĩ: Anh bạn, đùa tôi đấy à?

Cậu sụt sịt mũi, kéo quần lên định đi rửa tay thì thấy một bóng đen đứng ở cửa.

Tim ngừng đập.

Tân Tâm suýt nữa thì ngất xỉu.

Hóa ra khi sợ hãi tột độ, người ta sẽ mất đi tiếng nói, cậu đến la cũng không la nổi.

Tân Tâm cứng cả lưỡi, trong bóng tối nhìn thấy đường nét cơ bắp quen thuộc trên cánh tay, cậu khẽ cắn vào đầu lưỡi, vậy mà không thấy đau, run rẩy hỏi: “Anh?”

Hạ Tân Xuyên bước vào, hắn vừa vào, nhà vệ sinh vốn đã không rộng rãi lại càng chật chội, gần như không còn chỗ đứng.

Tân Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Anh ơi, có phải em làm anh thức giấc không?”

Hạ Tân Xuyên dường như đang nhìn cậu từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng lên trong bóng tối của hắn khiến Tân Tâm lại thấy hơi rờn rợn.

Tân Tâm: “Em xong rồi, anh đi đi.”

Hạ Tân Xuyên không nói gì, trực tiếp kéo khóa quần.

Tân Tâm run lên, cũng không nói gì nữa.

“Không xuống à?” Hạ Tân Xuyên nói.

Tân Tâm sụt sịt mũi: “Có gì từ từ nói, chúng ta đừng động tay động chân được không? Vĩ ca.”

Hạ Tân Xuyên nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc: “Cậu gọi tôi là gì?”

Mắt Tân Tâm đã hoàn toàn quen với bóng tối, cậu liếc nhìn chiếc quần đã được kéo khóa của đối phương, nhỏ giọng nói: “Trí tưởng tượng của con người bị giới hạn bởi nhận thức của bản thân. Vĩ ca, cái mà anh biến ra này hơi nhỏ đấy.”

“Hạ Tân Xuyên”: “...”

Tân Tâm trơ mắt nhìn “Hạ Tân Xuyên” trước mặt biến thành người đàn ông mà cậu đã gặp trong kho lạnh chiều nay. Y mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần dài màu đen, thực ra cũng là một thanh niên khá tươm tất, đứng đắn. Lúc này, y đang nhìn Tân Tâm với vẻ mặt vô cảm, cái lạnh toát ra từ đôi mắt đó khác với cái lạnh của Hạ Tân Xuyên, nó mang một vẻ âm u, kỳ dị khó tả, khiến người ta dựng tóc gáy, lạnh thấu tâm can. Vẻ mặt y cũng vô cùng băng giá, như muốn xé xác Tân Tâm ra.

Tân Tâm rất may mắn vì đối phương không biến thành một bộ mặt quỷ để dọa cậu. Cậu đánh bạo nói: “Vĩ ca, anh có oan khuất gì cứ nói với em, em đến đây chính là để giải quyết việc này.”

“Ngươi?”

Triệu Hoành Vĩ cười khẩy, vẻ mặt khinh bỉ: “Ngươi là cái thá gì?”

Tân Tâm: “Vĩ ca, em thấy anh chết khá sớm, chắc là chưa có con đâu nhỉ.”

Triệu Hoành Vĩ cười lạnh, nói đầy ẩn ý: “Thì sao? Biết đâu ngươi còn chết sớm hơn cả ta.”

Tân Tâm chắp tay vái, mặt đầy thành khẩn: “Văn Quảng này phiêu bạt nửa đời người, chỉ hận chưa gặp được minh chủ. Vĩ ca, nếu anh coi trọng tôi, tôi nguyện làm nghĩa phụ của anh, đốt vàng mã cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play