Trong mắt không hề có sự yêu thích nào dành cho hắn, nhưng việc chăm sóc người lại thuận tay đến vậy, An Dương nghi ngờ Tần Dực bề ngoài đứng đắn, thực chất lại là người có ý đồ.

Nếu Tần Dực cũng đối xử với người khác như vậy, à…

An Dương nở nụ cười hỏi câu này, Tần Dực lại nghe ra sự tức giận mơ hồ của An Dương trong lời nói.

“Không có, chỉ đối với cậu như vậy.”

Cậu sẽ không chăm sóc người khác, chỉ chăm sóc tiểu phượng hoàng của cậu.

Hổ Phách thở dài: 【Thần quân, lời ngài nói quá mập mờ. 】

Hổ Phách: 【Vạn nhất ngài ấy cho rằng ngài có dụng ý sâu xa, có thể sẽ khiến nhiệm vụ thất bại. 】

Dư Duyệt và Từ Viễn nhìn nhau, họ dường như đã biết được điều gì đó không nên biết, rõ ràng sếp của họ có ý với An Dương mà.

Tuy nhiên, với dung mạo như An Dương, thì điều đó cũng quá đỗi bình thường.

Trong mắt Tần Dực sự nghiêm túc không sót một li, An Dương nghĩ, nếu Tần Dực là đang giả vờ thì đích thị Tần Dực chính là ảnh đế xuất sắc.

Tần Dực nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Tôi là người hâm mộ của cậu.”

Ba người có mặt đều kinh ngạc, Tần Dực nói quá nghiêm túc, căn bản không giống nói dối chút nào!

Dư Duyệt trong lòng vừa lo lắng vừa vui mừng, chỉ cần cô chăm sóc An Dương thật tốt, tiền đồ của cô sẽ rộng mở. Nhưng nếu cô đắc tội An Dương, tiền đồ của cô cũng xem như tan tành.

Lý do này của Tần Dực khiến An Dương không nhìn ra dấu vết nói dối, điều này cũng có thể giải thích vì sao Tần Dực lại đưa ra điều kiện ưu đãi để ký hợp đồng với hắn vào thời điểm này, còn nguyện ý giúp hắn giải quyết phiền toái, lại chăm sóc hắn đến vậy.

An Dương nửa đùa nửa thật nói: “Tổng tài Tần muốn tôi ký tên cho ngài không?”

Tần Dực: “Muốn.”

Dư Duyệt lập tức đặt đũa xuống, từ trong túi lấy ra cây bút, hai tay cung kính đưa cho Tần Dực.

Tần Dực đưa bút cho An Dương, ra hiệu An Dương ký tên lên cà vạt của cậu.

An Dương không ngờ Tần Dực lại làm thật.

Tuy nhiên, hắn cũng hào phóng ký tên cho Tần Dực, ký lên cà vạt vẫn là lần đầu tiên.

Tần Dực nhìn An Dương nghiêm túc ký tên lên cà vạt của mình, vô thức nuốt nước bọt. Cứ như An Dương ký tên không phải lên cà vạt, mà là ký vào trong lòng cậu.

An Dương cũng chưa bao giờ run tay như lần ký tên này. Hắn và Tần Dực ở gần nhau quá, ngửi thấy mùi hương gỗ từ người Tần Dực, tim đập có chút không kiểm soát.

An Dương ký tên xong cho Tần Dực, Tần Dực liền cởi cà vạt ra, cẩn thận cuộn lại bỏ vào túi.

Tần Dực dùng hành động thực tế cho thấy mình thật sự là người hâm mộ của An Dương, cũng khiến An Dương giảm bớt sự đề phòng đối với Tần Dực.

Sau màn kịch nhỏ này, tâm trạng An Dương tốt hơn không ít, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn.

Hắn đã không nhớ mình đã bao lâu rồi không ăn một bữa cơm tử tế, đây là bữa cơm hắn ăn yên tâm nhất trong mấy kiếp qua.

Ăn cơm xong, Tần Dực vừa cầm lấy khăn giấy, Hổ Phách kịp thời lên tiếng: 【Thần quân nhịn xuống, không thể giúp An Dương lau tay đâu, hai người bây giờ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải người yêu, lau tay rất mập mờ! 】

Tần Dực: 【Nhưng trước đây tôi cũng thường xuyên giúp Phượng Quân lau tay mà. 】

Hổ Phách không hiểu biết nhiều về Tần Dực, trong cơ sở dữ liệu cũng không có nhiều thông tin về Tần Dực, chỉ biết Tần Dực là cây ngô đồng được thăng cấp nhờ hương hỏa, ở Thiên Đình không có mấy sự hiện diện.

Mặc dù lúc đầu là do ngoại hình mà thu hút rất nhiều sự chú ý của các vị thần tiên khác, nhưng sau đó cậu không mấy khi giao du với các vị thần tiên khác, lại không có chức vụ gì đáng kể, nên dần dần cũng không còn mấy sự hiện diện.

Hổ Phách nghi ngờ nói: 【Ngài và Phượng Quân rất quen thuộc sao? Không phải nói Phượng Quân không thích kết bạn với các vị thần tiên khác sao? 】

Tần Dực nghĩ nghĩ, không biết nên hình dung thế nào. 【Thôi đi. 】

Hổ Phách: 【…… 】

Cái gì gọi là thôi đi? Là thì là, không phải thì không phải sao.

Hổ Phách cũng không hỏi nhiều, nó và Tần Dực ở chung chưa được mấy ngày, nhưng cũng đã hiểu được vài phần tính cách của Tần Dực.

Chỉ cần Tần Dực không muốn nói, nó có hỏi thì Tần Dực cũng chỉ sẽ giữ im lặng.

Nếu Tần Dực nói “thôi đi”, nó hỏi lại nhiều nhất cũng chỉ là câu trả lời này.

Tần Dực nhịn xuống không giúp An Dương lau tay, mà là đưa khăn giấy cho An Dương.

Ngón tay An Dương thon dài trắng nõn như búp măng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Tần Dực không dấu vết dời ánh mắt đi, thấy Dư Duyệt và Từ Viễn đều đã ăn no, liền vươn tay gõ gõ bàn, thu hút sự chú ý của mọi người.

Dư Duyệt và họ lập tức hiểu đây là lúc Tần Dực muốn nói chuyện.

Tần Dực: “Tôi sẽ nói rõ vài điều ở đây.”

Dư Duyệt nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở ghi chú. Từ Viễn đã lấy ra cuốn sổ tay và bút. An Dương thấy biểu hiện của hai người, thầm nghĩ đây mới là chuyên nghiệp thực sự.

Tần Dực: “Thứ nhất, An… Dương Dương đã giải ước với Nhạc Tinh Giải Trí. Lát nữa khi về, trang web chính thức của công ty sẽ thông báo tin tức ký hợp đồng với Dương Dương. Dư Duyệt và Dương Dương nhớ chuyển tiếp.”

“Thứ hai, đối với những tin đồn không đúng sự thật trên mạng, từng tài khoản phát tán thông tin sai lệch sẽ nhận thư luật sư. Những kẻ nhận tiền bôi nhọ Dương Dương sẽ phải trả giá đắt. Về phía nhà họ Bùi, tôi sẽ xử lý.”

Tần Dực không biết khi cậu nói những lời này, vẻ mặt thờ ơ đó đẹp trai đến mức nào. An Dương có cảm giác nếu Tần Dực thật sự nếu muốn hắn, hắn cũng sẽ đồng ý.

Tần Dực nhận ra ánh mắt của An Dương, nghiêng đầu hỏi An Dương: “Dương Dương có ý kiến gì không?”

An Dương lắc đầu, Tần Dực liền quay đầu tiếp tục nói.

“Thứ ba, trong năm ngày tới không cần sắp xếp công việc cho Dương Dương, hãy sắp xếp lại các tài nguyên trên tay cậu ấy, giữ lại những tài nguyên Dương Dương muốn giữ, nhưng tôi đề nghị chỉ nên giữ lại những hợp đồng đại diện cao cấp và kịch bản tương đối tốt.”

“Thứ tư, về sau chỉ nhận hợp đồng đại diện cao cấp cho Dương Dương, kịch bản không cần nhận quá nhiều, khoảng hai bộ phim truyền hình mỗi năm, điện ảnh khoảng hai đến ba bộ mỗi năm, ưu tiên chất lượng. Các hoạt động và chương trình tạp kỹ thì tùy theo ý muốn của Dương Dương, cứ như vậy.”

Dư Duyệt: “Tôi đã rõ, ngày mai tôi sẽ làm một bản kế hoạch cụ thể.”

“Ừ.” Tần Dực lại hỏi An Dương: “Dương Dương có vấn đề hoặc có ý tưởng gì không?”

An Dương không có bất kỳ vấn đề gì, kiếp này trở về hắn gặp những chuyện này đã thuộc dạng "bánh từ trên trời rơi xuống".

“Tôi nghe theo sắp xếp của công ty, khi nào tôi có ý tưởng sẽ nói với Duyệt tỷ.”

Tần Dực cảm thấy ổn thỏa.

Nói xong chuyện chính, mấy người lại cắt bánh kem, Tần Dực còn giúp Dư Duyệt và An Dương chụp ảnh chung.

Tần Dực không có yêu cầu gì về đồ ăn, bánh kem cũng tạm được, cậu thấy An Dương thích nên cũng ăn thêm hai miếng, số bánh kem còn lại An Dương muốn mang về.

Dư Duyệt khéo léo ra hiệu An Dương đừng ăn hết, bánh kem chứa rất nhiều calo.

An Dương ngoài mặt đồng ý, trong lòng đã tính toán sẽ ăn hết bánh kem.

An Dương tự mình lái xe về, Tần Dực nhìn hắn lên xe xong mới lên xe, lái xe cách một khoảng cách theo sau An Dương, cho đến khi xác nhận An Dương về đến tiểu khu an toàn mới rời đi.

Tần Dực làm chuyện này An Dương không biết, hắn về đến nhà, điện thoại đã bị gọi cháy máy. Hắn cũng không để ý, ngược lại còn gửi tin nhắn hỏi Dư Duyệt có cần hắn cung cấp bằng chứng không.

Dư Duyệt tỏ vẻ cần, An Dương chụp màn hình từng tin nhắn gửi cho Dư Duyệt. Khi nhìn thấy mẹ hắn nói nếu hắn không trả lời tin nhắn, bà sẽ tự mình tuyên bố thanh minh lên án hắn, nội tâm An Dương không hề dao động, chụp màn hình gửi cho Dư Duyệt, sau đó kéo số liên lạc của mẹ hắn vào danh sách đen.

Sau đó An Dương còn nói với Dư Duyệt rằng mình muốn cắt đứt liên lạc với cha mẹ ruột. Nếu bây giờ không giải quyết chuyện này cùng lúc, sau này có thể vì hai người đó mà mang đến phiền phức cho hắn.

Chuyện này Dư Duyệt đã xin chỉ thị Tần Dực, Tần Dực vô điều kiện ủng hộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play