Tần Dực khẽ nâng mí mắt nhìn về phía Tần Trinh, trong ánh mắt ngập tràn sự kiên định và nghiêm túc: “Ta thực sự thích hắn, ngươi hiểu không?”
Tần Trinh bị sự nghiêm túc trong mắt Tần Dực làm cho kinh sợ, chỉ có thể lắp bắp đáp lời: “Thần đệ minh bạch, sau này thần đệ sẽ không nói nữa.”
“Ừm.” Tần Dực biết Tần Trinh là người thông minh: “Vậy đôi chén kia mang tới cho hoàng tẩu của ngươi uống trà đi, hắn thích những vật xinh đẹp này, ngươi có đá quý, ngọc thạch hay những thứ tương tự đều có thể tặng cho hắn, ta không ngại đâu.”
Khóe miệng Kỳ Thần Cẩm khẽ nhếch lên, Tần Dực quả thực hiểu rất rõ sở thích của hắn, hắn đúng là thích đủ loại đá quý xinh đẹp, cùng với những vật đẹp đẽ khác.
Lòng Tần Trinh như đang rỉ máu, hoàng huynh của hắn không ngại, nhưng hắn thì ngại lắm chứ! Hắn chỉ có chút của cải ấy, tặng hết đi thì chẳng phải sẽ nghèo rớt mồng tơi sao? Đường đường là một hoàng tử, kho báu trống rỗng, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Đúng lúc này, cửa Ngự Thư Phòng bị gõ vang, Tần Trinh thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là ai lại đúng lúc giải vây cho hắn.
Tần Dực nói một tiếng “Vào đi” rồi Diêu Trung đẩy cửa, sau đó bước vào chính là Kỳ Thần Cẩm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT