Chương 4: Cái sừng đội thật chặt

Câu nói “Tôi muốn ly hôn” vừa thốt ra, cả nhà họ Vương như bị sét đánh ngang tai, sững người không thốt nên lời.

Vương Nghênh Đệ tròn xoe mắt nhìn mẹ mình, môi cũng không tự chủ mà há hốc ra vì kinh ngạc.

Nhà họ Vương toàn là em chồng, chị chồng, cả nhà đều sống nhờ vào Giang Quyên làm công nhân trong xưởng kiếm tiền nuôi.

Giang Quyên từ nhỏ đã khéo tay, nhà mẹ đẻ vốn là thợ may lâu năm, bà chịu ảnh hưởng từ bé, vừa vào xưởng đã là công nhân bậc năm.

Lương công nhân bậc năm mỗi tháng tới bốn mươi đồng. Trong khi thu nhập trung bình của dân thành phố hiện tại còn chưa tới hai mươi, huống hồ ở nông thôn lại càng thấp hơn.

Mỗi tháng Giang Quyên đưa cho bà Vương mười tám đồng làm tiền ăn cho hai đứa trẻ, thiếu một xu bà ta cũng làm ầm lên.

Chỉ với mười tám đồng ấy mà bà Vương có thể nuôi sống cả nhà.

Giờ Giang Quyên đòi ly hôn, chẳng phải cái cây ra tiền sắp bỏ chạy rồi sao?

“Không được!”

“Không được!”

Hai mẹ con nhà họ Vương đồng thanh hét lên. Bọn họ tuyệt đối không thể để Giang Quyên rời đi!

Giang Quyên liếc qua là nhìn thấu bộ mặt thật của họ, bật cười lạnh.

“Hôm nay tôi sẽ lên huyện tố cáo Vương Kiến Quân, nói anh ta có quan hệ không trong sáng với góa phụ cùng thôn, để đội Hồng Tiểu Binh đích thân đến bắt cả nhà mấy người!”

Thời điểm này vẫn còn trong giai đoạn đặc biệt, nếu bị Hồng Tiểu Binh bắt thì chỉ có nước một đi không trở lại.

Giang Quyên vừa dứt lời liền quay người định rời đi. Vương Kiến Quân hoảng sợ chặn ngay trước mặt.

“Giang Quyên, em đừng nói linh tinh!”

“Tôi nói linh tinh? Ngoài tôi ra ai là kẻ bị bịt mắt? Trong làng này có ai không biết chuyện?”

Ánh mắt của Giang Quyên quét một vòng quanh đám đông. Ai nấy đều né tránh ánh nhìn, có người còn ho khan giả vờ.

Vương Nghênh Đệ trong bụng suýt nữa vỗ tay ăn mừng. Cuối cùng mẹ cô cũng nhận ra cha cô đúng là “ông Vương hàng xóm” thật rồi!

Mỗi lần thấy cha mình đứng ở đầu làng đưa tình liếc mắt với góa phụ kia, cô chỉ muốn mù luôn cho xong.

Trước đây mẹ cô cứ như mù chọn lọc, giờ thì sáng mắt rồi đấy!

“Trời đánh mà! Chồng tôi mất sớm, nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ. Hôm nay lại bị Giang Quyên cô vu oan như vậy, chẳng phải cô ỷ nhà tôi không có đàn ông để ăn hiếp sao!”

Góa phụ Lý Lệ nghe tin có người đồn chuyện, lập tức sửa sang quần áo đi ra. Còn chưa đến cửa nhà họ Vương đã gào ầm lên.

“Cô Giang Quyên vô cớ bôi nhọ danh dự của tôi, tôi còn mặt mũi nào sống trong làng nữa chứ!”

Mắt Lý Lệ long lanh như sắp rơi lệ, nhưng không hề có vẻ đáng thương, ngược lại còn lấp lánh quyến rũ. Bộ đồ cô ta mặc bó sát vòng eo, càng làm nổi bật vóc dáng đầy đặn.

Vừa xuất hiện đã khiến không ít đàn ông trong làng liếc nhìn. Cô ta thầm đắc ý trong lòng, ưỡn ngực lên cao hơn, ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng oan ức.

“Thứ đàn bà lẳng lơ không biết xấu hổ!” Giang Quyên quay đầu nhổ một bãi nước bọt.

Lý Lệ bị mắng đến mức nước mắt gần rơi. Đám trai độc thân lập tức nhào ra bảo vệ.

“Chị Lệ nhà mình không phải người như vậy. Cô Giang Quyên ăn nói quá đáng rồi đấy!”

Vương Kiến Quân cũng không chịu được khi Giang Quyên phản ứng dữ dội như vậy.

“Giang Quyên, dù em có coi thường anh cũng không thể mở miệng là vu khống như thế.”

Vương Nghênh Đệ đứng nhìn cả quá trình, lòng vui như mở hội. Ngay từ đầu cô đã chẳng muốn ở lại nhà họ Vương. Mẹ cô hôm nay tuy có hơi khác, nhưng càng tỉnh táo thì cô lại càng thích.

Có điều mẹ cô vẫn còn quá non tay. Mới vài giọt nước mắt của góa phụ kia đã khiến đám đàn ông đổ dồn về bảo vệ, lập tức biến mẹ cô thành kẻ bị công kích.

Lúc này, Vương Nghênh Đệ đương nhiên không thể ngồi yên nhìn mẹ bị bắt nạt.

Cô mím môi, đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi khóc rấm rứt.

“Mẹ ơi, mẹ đừng trách dì Lệ. Dì ấy ở một mình, cha con nói phải giúp đỡ người ta một chút…”

“Không chỉ có cha, con thấy chú Thủy Căn, chú Lợi Quân cũng hay đến nhà dì Lệ giúp đỡ nữa mà…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play