Chương 3: Mẹ tôi muốn ly hôn

“Bà Vương ngày thường dữ dằn lắm mồm đã đành, ai mà ngờ đến cháu ruột của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.”

“Con bé mới có năm tuổi mà người ta đã nỡ bóp tím cả người, không biết thường ngày nó phải chịu đựng cỡ nào. Vậy mà từ trước đến giờ chưa từng hé răng kêu một lời.”

“Tôi nhìn mà thấy xót. Nhà ai chẳng có con gái? Dù nói con gái rồi cũng gả đi, nhưng cũng nên nuôi cho đàng hoàng mới mong được sính lễ đàng hoàng chứ. Nhìn bà Vương kia, bà ta đâu có muốn nuôi con bé sống nổi đâu.”

Những tiếng bàn tán vang lên khắp nơi. Hàng xóm láng giềng đều quay mặt đi, không ai dám nhìn bà Vương. Bà già goá này thật quá độc ác.

“Giờ mọi người mới biết sao? Hôm đó tôi vớt con bé Nghênh Đệ từ dưới sông lên, tôi còn tưởng nó chết rồi. Người không còn chỗ nào lành lặn, nhỏ như con gà con mà còn bị sưng phù cả người.”

Trương Nhị Nương vừa đến nơi đã vội vàng kể lại cảnh tượng hôm ấy, vừa nói vừa dùng tay mô tả cho mọi người hình dung. Ai nghe cũng trố mắt ngạc nhiên.

Từ trước tới giờ, cả thôn Vương gia chưa từng có ai tàn nhẫn như bà Vương.

Giang Quyên nước mắt lã chã, vừa khóc vừa tháo lớp quần áo rách nát trên người Vương Nghênh Đệ. Mới chỉ là đầu xuân, trời vẫn còn lạnh, vậy mà con bé chỉ mặc hai cái áo đơn, rách đến mức lộ cả mảng da thịt.

Chẳng nói đến bông gòn, ngay cả lớp lót giữ nhiệt cũng không có. Con bé lạnh run cầm cập.

Cởi lớp áo mỏng ra, trên da thịt trừ mặt và cổ tay, chẳng có chỗ nào lành lặn.

Giang Quyên vội cởi áo bông của mình bọc con gái lại. Hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Mẹ ơi.” Vương Nghênh Đệ kéo tay Giang Quyên, đôi mắt đen lay láy long lanh như trái nho nhỏ, nhìn mẹ với vẻ mong chờ.

“Bà nói con làm sai thì phải bị phạt. Mẹ đừng giận bà.”

Câu nói ngây thơ non nớt của con gái khiến tim Giang Quyên như bị bóp nghẹt. Trái tim bà đau đến mức gần như vỡ nát.

Cả những người xung quanh cũng thấy xót xa. Ai chẳng biết Vương Nghênh Đệ là đứa trẻ siêng năng, hiểu chuyện nhất xóm, tuổi còn nhỏ mà đã biết lễ phép, lại biết làm việc nhà.

Sự ngây thơ đáng thương của Vương Nghênh Đệ lập tức khiến bà Vương hiện rõ thành kẻ máu lạnh độc ác trong mắt dân làng.

Ánh mắt mọi người nhìn bà Vương như muốn nuốt sống bà ta tại chỗ.

Giang Quyên khẽ xoa đầu con rồi hôn nhẹ một cái.

“Con mới năm tuổi, biết gì mà sai hay đúng chứ?”

Sau đó bà quay sang, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bà Vương. Bị ánh mắt ấy dọa cho sợ, bà Vương lùi lại mấy bước.

Nhưng nghĩ đến thân phận trước nay, bà ta lại thẳng lưng lên, chống nạnh mắng:

“Giang Quyên, cô được lắm. Tôi giúp cô chăm con mà cô còn dám lên mặt với tôi? Nếu không phải con trai tôi nhất quyết cưới cô thì với cái loại như cô, làm gì có cửa bước chân vào nhà họ Vương này? Đúng là thứ mặt dày.”

Giang Quyên cười khẩy một tiếng rồi cắt ngang lời bà ta:

“Tôi gửi hai đứa nhỏ cho mẹ chăm, mỗi tháng đều đưa đủ mười tám đồng. Vậy mà mẹ đến cái trứng gà cũng tiếc với con gái tôi.”

“Mẹ còn nói lão Vương nhà mình à? Giờ chắc ông ta còn chưa rời khỏi giường của bà Vương góa ở đầu thôn đấy. Nhà họ Vương không thấy nhục chứ tôi thấy phát tởm rồi!”

“Còn chê tôi sao? Tôi là công nhân chính thức của nhà máy. Còn ông Vương nhà mẹ chỉ là lao động thời vụ, chẳng khác gì kẻ ăn bám. Tôi phải là người thấy nhục vì cưới phải hạng mềm yếu đó mới đúng!”

Xưa nay Giang Quyên vẫn nổi tiếng là người hiền lành, ít nói, gặp ai cũng nhún nhường. Trong nhà thì nhẫn nhịn chồng, về bên ngoại thì nhường nhịn anh trai. Nhưng hôm nay bà dứt khoát vạch trần tất cả, lột sạch thể diện của nhà họ Vương trước mặt hàng xóm.

Đúng lúc đó, Vương Kiến Quân mới hớt hải chạy về, vừa đi vừa cắm áo vào quần, miệng còn lớn tiếng:

“Giang Quyên, cô cãi nhau với mẹ tôi cái gì? Mau xin lỗi mẹ tôi đi!”

Anh ta về đến nơi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi, đã vội đổ hết tội lên đầu Giang Quyên.

Giang Quyên nhìn bộ dạng lôi thôi, mặt mũi láo liên của chồng, trong lòng chỉ thấy hối hận tột độ. Đúng là năm xưa mắt mù mới lấy phải loại người này.

“Vết hôn trên cổ còn chưa mờ mà anh đã vội vã chạy về nhà rồi à?”

Vương Kiến Quân sờ tay lên cổ, không nhìn thấy gì cả, liền cãi:

“Vết muỗi đốt dọc đường thôi mà.”

“Phụt!”

Tiếng cười bật ra từ khắp bốn phía. Ai cũng nhìn rõ, trên cổ Vương Kiến Quân làm gì có vết gì.

Câu nói kia chẳng khác nào tự khai, đúng là "giấu đầu lòi đuôi".

Vương Kiến Quân không ngu, nghe tiếng cười xung quanh là biết ngay mình bị Giang Quyên gài. Cô ta dám giở trò với anh ta!

Anh vừa định mở miệng chửi Giang Quyên thì cô đã đứng dậy, gương mặt lạnh như băng.

“Vương Kiến Quân, tôi muốn ly hôn với anh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play