Chương 1: Người mẹ kỳ lạ

Tiếng thở dài vang lên khe khẽ.

Vương Nghênh Đệ đang đứng trước chuồng gà, hai tay ôm một nắm cám, cố gắng đổ vào máng ăn. Vì suy dinh dưỡng lâu ngày, thân thể năm tuổi của cô bé chỉ lớn bằng một đứa trẻ ba tuổi, đứng còn chẳng cao hơn chuồng gà là mấy.

Cô bé phải kiễng chân hết mức, cả người run lẩy bẩy. Tay vừa run, cám trong tay rơi vãi ra đất một ít.

Bà Vương trong nhà đang canh chừng, vừa thấy cám rơi xuống đất đã lập tức tru tréo:

“Đồ sao chổi, có mỗi tí cám mà cũng làm rơi. Mày mà còn làm rơi nữa, tao vặn cổ mày cho gà ăn!”

Vương Nghênh Đệ co rúm người lại, không dám động đậy. Cô bé tin bà già góa này thật sự dám làm như lời.

Ngay khi vừa xuyên tới, cô đã thấy trên người toàn là vết bầm tím. Khi không có cha mẹ ở nhà, bà ta chẳng ngần ngại véo, nhéo, đánh đập.

Mấy hôm trước, bà Vương sai nguyên chủ ra sông giặt đồ. Một đứa nhỏ xíu ôm chậu to bằng người mình, đi ra bờ sông mà chẳng thấy đường. Chân dẫm phải tảng đá có rêu trơn trượt, cô bé ngã lăn xuống sông.

May mà có bà Trương ở gần đó đang giặt đồ, nhìn thấy cô bé vùng vẫy dưới nước liền dùng cây đập quần áo cứu lên.

Về nhà chưa bao lâu thì bắt đầu sốt cao mê man. Tỉnh lại lần nữa, người trong thân thể ấy đã là Vương Nghênh Đệ.

Bụng đói réo lên từng hồi, khiến mặt cô bé tái nhợt. Từ khi xuyên tới đây, chưa được ăn no một bữa nào. Việc thì làm không thiếu, nhưng đồ ăn ngon trong nhà đều để dành cho em trai. Cô đến hớp canh cũng không có.

Ai biểu đây là thời kỳ gian khổ của những năm 70 chứ.

Vương Nghênh Đệ nhìn máng cám mà mắt đỏ hoe, thèm đến mức muốn nuốt nước bọt.

Có tiếng gọi từ ngoài cổng vang vào:

“Nghênh Đệ ơi, mẹ con về rồi đấy!”

Là tiếng của bà hàng xóm gọi vọng vào. Cô bé không quay đầu, lòng vẫn bình thản như mặt nước.

Bà nội thì trọng nam khinh nữ, mẹ ruột thì còn tệ hơn, mê anh trai đến mức mù quáng.

Trong ký ức cô kế thừa được, năm nào vải may đồ cho cô cũng bị mẹ lấy mang về cho   anh trai ruột của mẹ. Em trai cô mà đứng cạnh cậu cũng phải nép sang một bên.

Mặc dù cô từng là một cô nhi mong muốn có gia đình, nhưng gia đình này chẳng có ai ra gì. Cha thì trắng trợn đi làm “ông Vương hàng xóm” thật sự, sống vậy thà làm cô nhi còn hơn.

Vừa nghĩ đến gia đình này, lòng cô lại lạnh đi vài phần. Không hiểu kiếp trước tạo nghiệp gì, chưa đến ba mươi tuổi đã chết.

Người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, tung hoành bốn phương. Còn cô, thân xác bé tí tẹo, suốt ngày chỉ biết nuôi gà cắt cỏ cho heo. Có biết trước xu hướng thời đại cũng chẳng làm nên chuyện.

Vương Nghênh Đệ lắc đầu ngán ngẩm.

Lúc này, Giang Quyên bước vào sân, thấy cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại thì mím môi chạy tới. Không chú ý dưới chân, bà vấp phải hòn đá, suýt nữa ngã nhào.

Thân thể đổ về phía trước, cuối cùng đập vào lưng Nghênh Đệ. Cô giật mình nhưng cố cắn răng đứng vững, không muốn ngã vào chuồng gà đầy phân thối.

“Nghênh Đệ, Nghênh Đệ, mẹ về rồi… mẹ về rồi… hu hu…”

Giang Quyên ôm chầm lấy cô bé, cuối cùng không kìm được mà bật khóc. Vương Nghênh Đệ bị bà ôm chặt đến ngơ ngác.

“Mẹ?” Đây là lần đầu tiên cô gặp người mẹ ruột của cơ thể này từ khi xuyên tới.

Giang Quyên gật đầu lia lịa, vừa vỗ lưng con vừa dỗ dành.

“Mẹ ở đây rồi, đừng sợ, không sao đâu.”

Vương Nghênh Đệ thật sự không hiểu mẹ mình đang diễn tuồng gì. Mọi lần trở về đều mang đồ ăn ngon về dụ em trai, sao hôm nay lại khóc lóc ôm ấp cô thế này?

“Mẹ, mẹ đừng vội khóc tang, con còn sống nguyên đây.”

Câu nói ấy lập tức khiến mẹ cô trừng mắt.

“Đồ ngốc, nói gì toàn chuyện xui xẻo!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play