Chồng của Giang Lai Xuân nói: “Đúng vậy, cho Oánh Oánh thêm một cơ hội nữa đi. Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, tuyệt đối không để nó làm chuyện xấu nữa.”
Bà nội Giang thở dài một tiếng, quay lưng đi không nói gì.
Giang Lai Xuân lại cầu xin anh trai mình. Giang Lai Phúc nghiêng đầu, nói: “Oánh Oánh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi hai tuổi rồi, nó không còn là trẻ con nữa. Nó biết rõ làm vậy sẽ gây tổn thương lớn đến con gái tôi, nhưng nó vẫn làm. Em bảo chúng tôi phải tha thứ cho nó thế nào đây?”
Mẹ Giang mắt đỏ hoe, nói: “Lai Xuân, Oánh Oánh sai thì phải chịu phạt, phải thực lòng hối cải, chứ không phải cứ quỳ xuống cầu xin là được. Là mẹ, tôi không thể tha thứ cho nó. Con gái tôi thân thể yếu đuối, sống được đến hôm nay đã là không dễ dàng gì. Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, chưa biết chừng tôi đã mất con gái rồi. Đó chẳng khác gì cắt vào tim tôi!”
Giang Lai Xuân liền quỳ xuống: “Oánh Oánh đã sai, nhưng chẳng phải Niệm Niệm vẫn bình an vô sự sao? Các người nên rộng lượng một chút, tha cho con bé lần này đi! Chỉ một lần này thôi! Các người là ông bà ngoại ruột, cậu ruột, mợ ruột của Oánh Oánh mà, tôi là con gái ruột của bố mẹ, là em ruột của anh chị, tôi chỉ có một đứa con thôi, nếu Oánh Oánh có mệnh hệ gì, các người bảo tôi sống sao đây?”
Ông bà nội Giang tức đến run cả tay, Giang Lai Phúc cũng hừ lạnh một tiếng: “Làm sai thì phải nhận lỗi. Muốn tốt cho nó thì càng không nên bao che.”
Thấy họ cứng rắn như vậy, Giang Lai Xuân liền bật khóc, lúc thì nói bản thân khổ, mấy chục tuổi đầu còn phải nhìn con mình chịu khổ; lúc lại nói con gái đáng thương, đang học đại học mà bị đuổi học, cả đời coi như tiêu tan…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT