Sao nàng lại có thể nảy sinh ra ý nghĩ như vậy chứ? Nhận ra điều đó, chính Chúc Ngâm Loan cũng bị dọa cho sững sờ.
Từ một góc nhỏ nơi tiểu viện Chúc gia, nghe theo sự sắp đặt của gia đình, mơ mơ hồ hồ mà gả vào Vệ gia, đến nay đã nhiều năm rồi.
Nàng có thể nói là hao tâm tổn trí mới có được những ngày tháng yên ổn hiện tại, sao lại có thể nảy sinh lòng muốn trốn đi? Nếu rời khỏi Vệ gia, nàng còn có thể đi đâu? Ở kinh thành này, nàng còn có nơi dừng chân nữa sao?
Nơi này tuy lạnh lẽo, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà của nàng.
Thế nhưng nàng lại không hiểu, nếu nơi này là nhà của nàng, thì vì sao trưởng tỷ lại có thể ở đây, còn ngồi vào vị trí vốn thuộc về nàng?
Đó là chỗ của nàng. Trước khi trưởng tỷ ngồi xuống, bà mẫu và Vệ Như Trác có từng nói với nàng một câu nào, từng tỏ ý rằng như vậy là không thích hợp chưa?
Hẳn là chưa từng. Dù sao bà mẫu đã dành cho trưởng tỷ vẻ mặt hoà nhã đến như vậy — một vẻ mặt mà trước giờ chưa từng dành cho nàng…
“Thiếu phu nhân cuối cùng cũng đã về rồi. Hôm nay Lạc phu nhân đến thăm phu nhân, lại nói là sinh thần của người, nên có mang theo quà đến tặng. Thiện phòng đã chuẩn bị xong bữa ăn từ sớm, chỉ là đợi mãi không thấy người trở về, mà phu nhân hằng ngày phải dùng dược không thể lỡ bữa, nên đã không đợi người, đã khai bàn trước.”
Vân ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, bước tới giải thích để trấn an, tiểu nha hoàn bên cạnh thì đi lấy ghế và bát đũa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT